Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Đứng kiễng chân!

Blog, lại nói chuyện blog...


Chắc ai đó mới đọc lại bảo là :"Ồ cái cô này lắm chuyện, chẳng còn gì để viết hay sao mà cứ nói đi nói lại mãi về bờ lốc với bờ liếc thế này?"

Nhưng bạn ơi lần này tớ xin nói về ảnh hưởng của blog với chính bản thân tớ đây này.


Chơi blog đã lâu nhưng khoảng đến gần 1 năm tớ không quan tâm gì mấy, chỉ tạo blog như chiếm đất rồi bỏ hoang thôi. Có blog đọc được các trang viết của mọi người tớ thấy khâm phục lắm, sao cùng một sự việc mà họ có thể viết được hay thế nhỉ trong khi mình thì giỏi lắm chỉ nặn ra được mấy dòng? Rồi lại tự nhủ, thôi kệ mình kém cỏi thế nào thì cũng là mình có sao viết vậy. Thế là tớ viết! Viết về gia đình thân yêu của mình, về những chuyến đi xa, về những người bạn thú vị tớ đã gặp...

Chắc cảm nhận được sự thật thà của tớ nên dần dà cũng có những người bạn thân đọc, hiểu, thông cảm và cười xoà với những gì ngô nghê tớ viết.

Không biết là may mắn hay là hữu duyên, tớ được hân hạnh làm quen được với nhiều bloggers rất đáng kính trong làng blog.

Có blogger như một tự điển sống, như một thư viện lớn về văn hoá. Đọc bác tớ thấy khâm phục nhưng quả thật nhiều khi cũng chả hiểu gì mấy. Từ khi quen biết bác, tớ tại tìm những quyển sách hay, đọc để mở rộng kiến thức, chỉ tiếc là thời gian quá ít nên không đọc được mấy!

Có blogger như một nghệ sĩ, trang blog của bác là một bảo tàng sống động về thiên nhiên với những bức ảnh tuyệt đẹp về hoa lá, cỏ cây, về những sinh vật nhỏ bé dễ thương, về những con người chân đất, hiền lành với những góc quê tĩnh lặng. Ảnh đẹp của bác nhìn thấy mê làm cho tớ cũng hăm hở tập tành chụp ảnh, nhưng rồi "nhìn" mà chẳng "thấy" nên ảnh của tớ vẫn chỉ dám để dán chuồng gà thôi!

Có blogger như một bức tranh đa sắc về cuộc sống, với vốn sống sâu, kiến thức rộng, nhiệt tình và có sức lan toả. Dù rất bảo thủ và khó thích nghi với cái mới, tớ cũng thử mày mò lập một căn nhà mới ở Yahoo Plus xem sao, cứ làm là được, không đến nỗi cố chấp lắm!


Đọc sách, tập chụp ảnh, làm blog... tớ làm tất cả mọi việc để có thể vươn tới cái tốt đẹp hơn, để có thể kết nối bạn bè với những người bạn yêu quý của mình. Gắng gỏi tự hoàn thiện mình mong được tôn trọng trong lòng bạn bè, mong rằng những comments của tớ cũng còn có ý nghĩa và mang lại niềm vui cho các bạn.


Nhưng,

Tự đáy lòng đôi khi tớ cảm thấy đuối! Đứng KIỄNG CHÂN cho bằng mọi người đôi khi thấy mỏi, liệu còn đứng được bao lâu?

Cuộc chơi nào rồi cũng có lúc kết thúc, với tớ nếu có kết thúc bây giờ thì cũng chẳng ân hận gì vì tớ thấy sau nhưng cuộc chơi hết mình cho blog, mất vô khối thời gian và tâm huyết, tớ đã "được" nhiều lắm! Được những người anh, người bạn đáng quý từ trong thế giới ảo bước ra cuộc đời thật này!


Chắc sau khi đọc entry này tớ sẽ được nghe "mắng" nhiều đây! Dám làm dám chịu, nghe thì nghe sợ gì !Hìhì


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter