Thứ Hai, 28 tháng 7, 2008

Sống là không chờ đợi!

Dạo này mình cảm thấy sức khoẻ mệt mỏi, tinh thần trống rỗng, chẳng có một ý tưởng nào. Cuối tuần rảnh rỗi muốn chia sẻ với các bạn mà chẳng nghĩ ra điều gì, để blog vắng hoe lấy cớ là bận thì cũng không phải, thôi thì đành mượn bài của bạn về post ở đây (nói theo cách của VânNam là "hàng ký gửi" đấy) cũng là một cách lên giây cót tinh thần cho mình. Nói nhanh cho vuông đúng là mình "pin yếu" thật rồi! Không biết chỉ cần xạc lại là chạy tốt hay phải thay pin mới đây???

Có mất gì đâu, thử đọc xem nào và hãy cố gắng đọc đến cuối nhé! Bài văn này ngắn lắm... đọc mất vài ba phút thôi nhưng rất hữu ích và đây là mẩu chuyện có thật.

Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi... Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...

Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".

Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...

Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mà mình phải nếm... Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa... tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... Tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức bất kỳ khi nào tôi muốn...

Những cụm từ như "một ngày gần đây" hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây...

Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu (vì cô ấy rất thích thức ăn Tàu). Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ... áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.

Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.

Nếu bạn đọc được bản văn này ấy là vì một ai đó muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý yêu. Nếu bạn quá bận đến độ bạn không thể dành ra vài phút để copy và gởi bản văn này đến cho ai khác, rồi tự nhủ "mai mốt tôi sẽ gửi" thì mai mốt đó có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn sẽ không bao giờ gửi được...

Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn?
Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người?
Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc?
Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?
Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên?
Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện?
Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?

Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ đợi đến bao lâu.
Đã bao nhiêu lần ta chần chừ để rồi cơ hội vuột đi?...

Hãy làm những gì mà bạn muốn, làm những gì bạn cho là đúng.
Hãy biết nắm lấy cơ hội, đừng để phải hối tiếc bạn à .


Thùy Dương (st)

--> Read more..

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2008

Tin vịt... tin vịt...

Xăng vừa tăng giá, bạn Cử Tạ đã có cuộc khảo sát thế giới trong 24h qua. Bản báo cáo thu hoạch nghe nói sắp đăng lên báo "Con vịt cồ", xin mời các bạn thưởng lãm:

Một người đàn ông Ấn Độ tìm đến cái chết bằng cách tự thiêu để phản đối việc xăng tăng giá, nhưng thay vì dùng xăng anh ta đã dùng cồn (để tiết kiệm chi phí) nên chỉ bị bỏng nhẹ.

Xí nghiệp xe điện phục hồi lại tầu điện trong nội thành để bà con đi lại cho đỡ tốn tiền mua xăng. Tuy nhiên điện lại thường xuyên bị sở nhà đèn cúp nên bà con chủ yếu vẫn là đi bộ từ toa này sang toa khác.

Một hãng tin nước ngoài dự đoán: Sắp tới Hà Nội, Sài Gòn sẽ bị tắc đường vì “nạn” xích lô, do các bác xe ôm không đủ tiền mua xăng nên phải chuyển qua xích lô hàng loạt.

Hãng sản xuất bật lửa Zippo chuẩn bị phá sản do xăng tăng giá, họ đang dự định liên doanh với Diêm Thống Nhất của VN.

Một kỹ sư thủy sản đang nghiên cứu đề tài khoa học: “Chiết xuất xăng từ... nước mắm”. Tuy nhiên anh đang gặp khó khăn trong việc loại bỏ chất phoóc- môn có sẵn trong nước mắm.

Một người đàn ông bị sỏi đường tiết niệu nặng không thể đi tiểu tiện, bỗng dưng khỏi bệnh sau khi nghe tin xăng tăng giá. Cả gia đình người này đều vui mừng khôn xiết.

Nhóm những người được mệnh danh là "xăng pha nhớt" cũng nhất quyết đổi tên thành nhóm "Dầu... rán pha nước ép mồng tơi" cho hợp thời.

Cử Tạ (24H.COM.VN
--> Read more..

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2008

Dạy Tiếng Anh!

Dạo này nghỉ hè mẹ cháu giao nhiệm vụ cho Cu Anh dạy tiếng Anh cho Cu Em. Tiền công dạy là mấy buổi đi ăn tiệm cùng vài lần đi xem phim và kịch, đấy là chưa kể đồ ăn uống dịch vụ cho buổi dạy phải đầy đủ cho thầy lẫn trò và thù lao "cầm tay" cho thầy là 20.000đ/buổi! Tốn kém hơn cả thuê thầy xịn về dạy ấy chứ!

Kết quả học tập có tiến bộ không thì phải để kiểm chứng sau, nhưng đây là mấy câu mẹ cháu "nghe lỏm" được trong buổi dạy sáng nay:

- What 's your name?
+ My name is Viet Son
- Can you speel your name?
+ V-I-E-T S-O-N
- Are you pretty? (Lại bắt đầu trêu em đây!)
+ No, I am not
- Why?
+ I am a little handsome BOY, NOT A GIRL!
- OK, OK . Please translate this song into Vietnamese :

It's now or never, come hold me tight,
kiss me my darling, be mine tonight.
Tomorrow will be too late,
it's now or never, my love won't wait.

Và đây là nguyên văn Cu Em dịch:

"Bây giờ hoặc không bao giờ, hãy đến và ôm anh thật chặt, hôn anh em yêu, hãy là của anh đêm nay. Ngày mai sẽ là quá muộn, bây giờ hoặc không bao giờ, tình yêu của anh không thể chờ đợi!"

Mẹ cháu nghe buồn cười quá hỏi chen vào" thế con có biết hãy là của anh đêm nay nghĩa là gì không?" Cu Em trả lời:" Con chỉ dịch thôi, có biết nghĩa là gì đâu!"

Bó tay với anh em nhà cậu!
--> Read more..

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2008

Bán hàng rong!


Hỡi chàng trai trẻ bán hồng son
Gai hoa hỏi đã hết hay còn
Xước tay chừng độ bao lần nhỉ
Đã có vợ chưa, được mấy con?



Em ở quê ra bán hồng son

Hoa em tươi rói, dạ em mòn
Xước tay chảy máu, còn bị đuổi
Không tiền, không vợ cũng không con!



Này hỡi anh kia bán hồng son

Luật cấm hàng rong đóng dấu tròn
Kiếm tiền? mặc xác không cần biết
Nếu mà vi phạm, mất tiền ngon!

--> Read more..

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2008

Đố ai định nghĩa được ...

Đố ai định nghĩa được chữ mong

Có khó gì đâu rối cả lòng

Cả tuần mong rảnh để bờ lốc

Thế mà viết mãi vẫn chẳng xong!


Đố ai định nghĩa được chữ khô

Có khó gì đâu chữ hàng bồ

Nhưng mà cảm xúc không chịu đến

Ảnh xấu, thơ cùn chẳng dám phô


Đố ai định nghĩa được chữ say

Bờ lốc đam mê tối lại ngày

Bận bịu thôi đành xin gác lại

Rảnh rồi gặp bạn lại mê ngay!


Bạn hiền ơi tiếp lời vào đây với mình nhé!

Chúc cả nhà cuối tuần thật vui!





--> Read more..

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2008

Tâm sự Ôsin.

Dạo này không biết vì thời tiết hay vì tuổi tác mà Ôsin trở nên trái tính thế không biết.

Đã là phận “thiểu số” trong nhà, đã không “biết thân biết phận” rồi lại còn hay kêu ca, nhiều khi quát mắng cả chủ nhà! Tuy vậy hãy nghe Ôsin kêu ca xem có thông cảm, cảm thông được không nhé:


Hàng ngày chỉ có bữa cơm chiều là quây quần cả nhà, vì thế tan làm dù mệt đến mấy Ôsin cũng phải đi chợ nấu bữa chiều thật ngon lành. Cơm dọn ra lại phải mời mấy lượt thì quý ông mới tạm dừng việc theo dõi chính sự quốc gia và các quý cậu mới tạm ngưng việc nghiên cứu “công nghệ thông tin” để ra dùng bữa!


Khổ thân Ôsin, cố gắng để có bữa cơm ngon nhưng vì khoa học thực tiễn đã chỉ ra rằng: bữa cơm chiều nếu ăn nhiều sẽ không có lợi cho sức khoẻ nên quý ông chỉ xơi tạm lưng bát rồi gác đũa, mặc cho Ôsin có nài thêm cũng vô ích! Cơn tức lúc này đã dâng lên đến tận cổ rồi đấy, may mà các quý cậu ngon miệng vét sạch cả bát đĩa chứ không thì…


Đâu đã hết, đã tâm niệm là “nâng niu tất cả chỉ quên mình” thế mà nhiều khi Ôsin vẫn còn bị trách oan! Đi làm về điều đầu tiên là quý ông hỏi :”Con Bấc đã được ăn chưa hả em?”, giả dụ vì lý do gì đấy mà chú chó Bấc chưa được ăn thì chú ta sẽ được ông chủ “xót xa” ghê lắm tronng khi chẳng thấy ai hỏi Ôsin đã ăn cơm chưa?!

Thôi chẳng kể nữa không có ai lại bảo vạch… blog cho người xem lưng thì phiền lắm!

Dạo này bận quá nên chẳng có thời gian blog, nhớ các bạn nhiều. Chúc cả nhà vui!

--> Read more..

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter