Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Bánh chưng!

Bánh chưng bây giờ có quanh năm chứ ngày xưa chỉ sắp đến Tết mọi người mới chuẩn bị gói bánh. Gặp nhau ai cũng hỏi :" Nhà bác năm nay gói được bao nhiêu chiếc bánh chưng?" và người ta tính số bánh chưng gói được nhiều hay ít là nhà đó ăn Tết to hay nhỏ!

Mình nhớ ngày xưa phải chuẩn bị rất nhiều thứ mới nấu được một nồi bánh chưng Tết. Đầu tiên là mẹ phải đi mượn cái nồi to, hoặc rủ mấy nhà cùng chung nhau luộc bánh chưng vào một cái thùng lớn. Củi đun bánh thì được tích trữ từ trong năm hoặc đi mua ở ngoài. Cứ gần đến Tết, phải xếp hàng mua gạo nếp, lá dong, đậu xanh, thịt lợn... để chuẩn bị gói bánh chưng! Mà không riêng gì bánh chưng, mua gì cũng phải xếp hàng tất!

Nhà mình thường gói bánh trước Tết khoảng 3, 4 ngày. Trời thì rét căm căm mà phải ngồi rửa từng cái lá dong, rồi vo gạo nếp và đãi đỗ xanh... Ngâm nước lạnh nhiều nên tay mình thâm tím, và gần như cứng đơ lại.
Chuẩn bị xong xuôi cả nhà ngồi quanh phụ cho bố mình gói bánh. Cụ gói khuôn nên không chắc bằng gói tay nhưng trông chiếc nào cũng đẹp. Bao giờ bố cũng gói cho hai anh em hai chiếc bánh đặc biệt, nhỏ nhỏ, xinh xinh . Đối với mình chiếc bánh chưng nhỏ đó thật là ngon nhất trên đời!
Gói xong cả nhà luân phiên thay nhau ngồi trông nồi bánh chưng (thường là phải luộc đến 12 tiếng liền). Nồi bánh xong thì Tết đã chuẩn bị xong được đến 7-8 phần.

Tết bây giờ khác xưa nhiều nhưng chiếc bánh chưng thì vẫn thế! Chỉ khác bây giờ là bánh mua chứ không phải bánh tự gói như ngày nào. Vẫn dẻo, vẫn thơm vẫn ngon nhưng ăn rồi vẫn thấy thiếu một cái gì, phải chăng đó là sự tần tảo ngày xưa! Lại một cái Tết sắp đến, nhớ quá tuổi thơ ơi!


--> Read more..

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2007

Bữa cơm chiều!

Cả tuần thường chỉ có chiều Chủ nhật là nhà mình thư giãn và rỗi rãi nhất. Cả bố mẹ và cu Anh, cu Em đều được nghỉ làm, nghỉ học. Cu Em độc chiếm vi tính ( xuất cả tuần của cu cậu mà, phải đòi quyền lợi bằng được), cu Anh thì đến nhà để giúp bạn học bài (không biết có học giỏi hơn bạn không mà nhiệt tình thế?) vừa về đến nhà. Còn mẹ chẳng biết làm gì thì chui vào bếp thôi! Hai anh em cùng vào bếp phụ với mẹ. Cũng chẳng có món gì đặc biệt nhưng cứ vui như tết.

Mọi hôm mẹ lụi cụi làm một mình, hôm nay có cả 2 người phụ, tội gì mà không sai nhỉ:
- Sơn, lấy cho mẹ khăn giấy
- Hoàng, vớt rau ra cho mẹ
- Sơn, lấy cho mẹ cái bát to!
Cu Em kiễng chân lên lấy nhưng bát ở trên cao chưa lấy được. Thấy thế cu Anh bảo :
- Chú để anh lấy cho!


Nghe thấy câu ấy mẹ bấm bụng cười! không khéo một vài năm nữa bọn trẻ sẽ gọi mình là " bà bô" hay "bà khốt" thay vì gọi là "mẹ tớ" khi nói chuyện với bạn bè cũng nên.

Cơm sắp chín thì điện hỏng, ba mẹ con đang loay hoay thì bố xách túi hoa quả về. Hý hoáy một lúc đèn lại sáng bừng lên. Được cái ông xã làm gì cũng được, vấn đề là có muốn làm hay không thôi.

Bữa cơm chiều dọn ra thật đầm ấm và vui vẻ. Không có món đặc sản gì, chỉ là những món dân dã nhưng cả nhà đều cảm thấy rất ngon miệng. Nhìn cả nhà lao xao vừa ăn vừa nói chuyện mình cảm thấy bữa cơm gia đình còn ngon hơn cả những bữa cơm đặc sản mà mình đã được thưởng thức trong những ngày đi công tác.

Chỉ còn một tuần nữa thôi là đã bước sang năm mới rồi. Mọi người lại hối hả bận rộn với những công việc cuối năm cần phải hoàn tất. Chúc cả nhà sang tuần mới vui vẻ và nhiều may mắn! Love you all!

--> Read more..

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2007

XQ ĐÀ LẠT


" Em cứ lẫn trong sương huyền ảo thế

Vầng trăng non cong khuyết nhánh lông mày
Anh đứng sững tựa hồ chân bén rễ
Trái thông non vô ý rụng trên tay!"

(không rõ tác giả)
--> Read more..

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2007

Hoa Cúc Quỳ

Lần đầu tiên có dịp lên Đăklắc, cảm giác đầu tiên của tôi là cái nắng vàng! Nắng ở đây dường như vàng hơn, trong hơn và đẹp hơn ở nhiều nơi khác. Thời tiết tháng 11 như một cô gái đẹp nhưng hay dỗi hờn: trời mát mẻ, nắng hây hây , gió nhẹ nhưng thoắt nắng lại thoắt mưa... Và ấn tượng đặc biệt nhất đối với tôi là hoa Cúc quỳ. Dường như đất mẹ bazdan mầu mỡ đã thổi sức sống vào những dãy Cúc quỳ rực rỡ hai bên đường! Bài viết của Quỳnh Như đã nói hộ cảm xúc của tôi về hoa Cúc Quỳ :

Không biết có nơi nào cũng mọc loài hoa bình dị mà rực rỡ như cúc quỳ Tây Nguyên của tôi? Những ngọn núi, những thung lũng, những triền đồi bạt ngàn hoang dại, gió cuốn thành lớp lớp sóng hoa vàng. Mỏng manh mà mãnh liệt. Trong mỗi bông hoa cúc quỳ vàng, có phải đang đập nhịp trái tim yêu tha thiết ...

Đã nở rồi, những cánh cúc quỳ mỏng manh.

Người xưa kể rằng, nàng Bờ Nga Ang, người con gái Ja-rai duyên dáng, không may trở thành nô lệ. Chàng dũng sĩ của nàng đã vượt bảy sông, bảy núi, bảy rừng đi tìm người yêu, nhưng tìm được nàng, khi cùng nàng trở về chỉ mới nhìn thấy bóng núi thân thuộc thì nàng đã kiệt sức. Theo ước nguyện của nàng, chàng nuốt đau thương vào ngực, đưa thi thể người yêu lên dàn lửa, rồi lên đỉnh núi cao nhất, gửi nắm tro tàn nhờ gió đưa về quê nhà. Mỗi hạt tro về với đất mẹ lại hồi sinh, nảy thành chồi non, đâm cành đơm nụ, bung hoa... Đó là hoa Bờ Nga Ang, tên của người con gái...

Người thời nay nhìn hoa, thấy tiềm ẩn trong những cánh hoa mong manh ấy là một sức sống bền bỉ, mãnh liệt. Hoa như của phận nghèo, không dám chen chân những nơi đất đai màu mỡ. Nơi đất khô cằn, đồi cao, ven rừng, ven suối... một nhánh bén rễ vượt lên rồi thành vạt, thành dải tựa vào nhau. Cách tồn tại của hoa, sắc màu của hoa cứ như một lời đồng cảm với phận nghèo. Mà cũng lạ, giữa cái lạnh cao nguyên, gặp màu hoa thấy ấm.

Tôi yêu cúc quỳ vì ở loài hoa ấy, mọi thứ đều được đẩy đến đỉnh điểm, không có sự nửa vời. Lá xanh, thì xanh đến thẫm lại. Hoa vàng thì vàng chói lọi, như gom vào đó mọi sợi nắng trời. Dù phát, dù đốt, dù cái kiệt khát của mùa khô có làm cúc quỳ gục xuống, thì chỉ là để đợi mùa mưa, cơn mưa đầu mùa dứt, mầm sống lại bật lên rời rợi. Và những cơn gió chạy trên thảo nguyên như ngựa lồng, cũng chỉ làm cúc quỳ thêm kiêu hãnh bừng lên mà thôi. Tôi yêu mùi hương của loài hoa ấy, hơi hăng hắc, đăng đắng, mà dịu dàng tinh khiết như khí trời, cái mùi của đồng cỏ, của sương mai, của nắng, của đất bazan. Nó gợi cho người ta cảm giác thanh lọc, hoài niệm.

Không biết có nơi nào nhiều cúc quỳ như Tây Nguyên của tôi. Cúc quỳ có mặt ở mọi nơi, có lần giấc mơ của tôi vàng rực một màu cúc quỳ. Cúc quỳ vô tư đến mức có khi làm người ta bực mình vì chỉ cần lơ là một chút là cúc quỳ lấn vào tận sân nhà, không chịu bằng lòng chỉ là loài hoa tô điểm cho hàng rào, làm sinh động cho đồng cỏ, thêm sắc màu cho những con đường ngàn ngàn cỏ hoa. Và khi gió bắt đầu chạy ràn rạt trên đồng cỏ thì chỉ cần bẵng đi một chút là cúc quỳ đã đồng loạt nở bung. Một sáng ra đường, bất ngờ thấy sắc vàng ấm áp, biết là những cơn gió lạnh sắp về, đã chớm mùa khô, và hơi xuân đã ẩn mình đâu đó.

Không biết có nơi nào cũng mọc loài hoa bình dị mà rực rỡ như cúc quỳ Tây Nguyên của tôi? Những ngọn núi, những thung lũng, những triền đồi bạt ngàn hoang dại, gió cuốn thành lớp lớp sóng hoa vàng. Mỏng manh mà mãnh liệt. Trong mỗi bông hoa cúc quỳ vàng, có phải đang đập nhịp trái tim yêu tha thiết của nàng Bờ Nga Ang?

Về mà thương, ơi cúc quỳ...

Quỳnh Như (Theo Phương Hạ-)

--> Read more..

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter