Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Sự tổn thương và những cái đinh

Lang thang trên mạng Plus 360 tôi chợt đọc được một bài viết rất hay về "sự tổn thương và những cái đinh" đọc xong thấy bài viết có tới 10 comments tôi vào đọc và thấy thật hụt hẫng: cả 10 comments ấy không có một comment nào là nghiêm túc mà tất cả đều là những quảng cáo linh tinh về bán hàng, thời trang, học võ, dạy tiếng Anh v.v., chắc những người quảng cáo ấy không hề đọc chữ nào về bài viết và cứ dán một cách vô thức các quảng cáo của mình. Vô tình hay cố ý các bạn ấy đã làm tổn thương chính blogger và không tôn trọng chính bản thân mình!

Thời đại bây giờ nhiều chuyện bất bình quá, bao giờ cho đến...ngày xưa?

Những chiếc đinh không chỉ đơn thuần đóng vào gỗ, vào tường hay sử dụng vào mục đích treo hoặc ghim gì đó vào nhau, mà nó còn là những tác phẩm nghệ thuật. Bạn đã từng nghe câu chuyện về những chiếc đinh?... 

Có một cậu bé luôn cáu gắt với mọi người vì thế cậu đã làm rất nhiều người buồn lòng. Rồi một hôm, cậu nhận ra mình cần phải thay đổi. Quyết định đó làm bố cậu rất vui, vì thế ông nảy ra một ý giúp cậu. Đó là từ nay, mỗi khi cáu giận với ai, cậu sẽ tự đóng một chiếc đinh lên hàng rào trước sân nhà cậu, cứ thế cho đến khi cậu không còn đóng chiếc đinh nào lên đó nữa. Với bản tính cáu gắt cậu bé đã phải đóng rất nhiều chiếc đinh lên hàng rào gỗ. Cho đến một ngày cậu không còn cáu gắt không phải đóng một chiếc đinh nào nữa, cậu đến gặp bố và báo cho ông biết.

Với quyết tâm cảm hóa con mình, bố cậu đưa ra đề nghị từ bây giờ, mỗi khi cậu làm một người nào đó vui cũng như khi xin lỗi người khác, hãy nhổ một chiếc đinh ra khỏi hàng rào. Cứ thế mỗi ngày trôi qua, cậu cố gắng không nỗi cáu, không bực mình và tỏ ra biết lỗi với mọi người. Cuối cùng, những chiếc đinh cũng được nhổ hết

Khi đó, bố cậu bé đến và nói với cậu" Con đã nhổ hết đinh ra khỏi hàng rào, đó là một cố gắng phi thường. Nhưng con hãy nhìn xem cái hàng rào gỗ không còn được như xưa, nó đã bị những chiếc đinh làm thủng lỗ chổ, cũng như những người đã bị con làm tổn thương, mãi mãi con không thể hàn gắn lại được".

Đã bao giờ bạn làm tổn thương hay vô tình bằng lời nói, hành động hay chỉ đơn giản là 1 tin nhắn đã gây ra sự đau lòng cho những người sống quanh ta như người thân, bạn bè, đồng nghiệp, một người rất quý và yêu thương bạn, ...thậm chí cả những người mới quen?

Nếu đã từng sai lầm như thế, bạn hãy xem lại và sửa chữa vì cuộc sống không ngắn ngủi cũng không qua dài để ta có thể làm lại hay sửa chữa những sai lầm. Bởi trái tim bị tổn thương đến bao giờ mới lành>???Những giọt nước mắt rơi vì bị tổn thương đau lắm , bạn ơi!!!Chúc bạn không bao giờ làm tổn thương ai đó.... Bạn ơi, đừng làm tổn thương trái tim của bất cứ ai và ngay cả với tôi , bạn nhé!!!

suu tầm

--> Read more..

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

Sống là không chờ đợi!

Có mất gì đâu, thử đọc xem nào và hãy cố gắng đọc đến cuối nhé! Bài văn này ngắn lắm... đọc mất vài ba phút thôi nhưng rất hữu ích và đây là mẩu chuyện có thật.

Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi... Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...

Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".

Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...

Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mà mình phải nếm... Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa... tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... Tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức bất kỳ khi nào tôi muốn...

Những cụm từ như "một ngày gần đây" hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây...

Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu (vì cô ấy rất thích thức ăn Tàu). Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ... áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.

Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.

Nếu bạn đọc được bản văn này ấy là vì một ai đó muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý yêu. Nếu bạn quá bận đến độ bạn không thể dành ra vài phút để copy và gởi bản văn này đến cho ai khác, rồi tự nhủ "mai mốt tôi sẽ gửi" thì mai mốt đó có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn sẽ không bao giờ gửi được...

Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn?
Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người?
Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc?
Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?
Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên?
Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện?
Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?

Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ đợi đến bao lâu.
Đã bao nhiêu lần ta chần chừ để rồi cơ hội vuột đi?...

Hãy làm những gì mà bạn muốn, làm những gì bạn cho là đúng.
Hãy biết nắm lấy cơ hội, đừng để phải hối tiếc bạn à .


Thùy Dương (st)
--> Read more..

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter