Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Đăklăk


Lần đầu tiên được cưỡi voi, cười như địa chủ được mùa!



Lần đầu tiên được cưỡi voi
--> Read more..

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Trời xanh mây trắng nắng cao nguyên!

  DSC_0050.jpg

Đây là lông đuôi công mình mua về từ Đăclắc.


Lâu lắm rồi mình mới được lên Buôn Ma Thuột, thủ phủ của tỉnh Đăklăk. Ngỡ ngàng trước cái nắng cao nguyên. Nắng ở đây thật là thuần khiết, vàng óng, trong vắt và rực rỡ...

Còn cái gió... những ngọn gió lành mát mẻ mang hương đất, hương rừng tây nguyên như thổi thêm luồng sinh khí mạnh mẽ cho du khách, nồng nàn và mãnh liệt đúng như thiên nhiên đất này. Đã quen với không khí ô nhiễm bụi bặm nơi Thủ đô, du khách đến đây ai cũng muốn hít căng đầy lồng ngực ngọn gió cao nguyên.

Và một điều lạ nữa, 5 ngày ở đây mình chưa thấy bóng dáng một anh công an nào, mọi người chấp hành nghiêm túc luật lệ giao thông theo tín hiệu đèn xanh, đèn đỏ!

Làm việc vất vả, ăn chơi quần quật ! Chuyến đi này tất cả các thành viên trong đoàn mình đều rất hài lòng.

Ô tô của Sở đưa đoàn đến thăm bản Đôn, dọc đường có những ngôi nhà sàn dựng sát ven đường, mình hỏi đó là nhà để làm gì thì được giải thích đó là nhà nghỉ cho khách đến thăm quan khu du lịch. Mình thắc mắc " Sợ nhỉ, ở nhà đấy một chốc một nhát thì được chứ ở qua đêm voi nó ủn nhà đi rồi tha người vào rừng thì sao?". Một cậu trong đoàn chớp lấy câu nói của mình rồi thủng thẳng :" đúng đấy chị ạ, nhà nghỉ này dành cho những người cứ một chốc lại làm một nhát ở thôi mà!" cả đoàn cười ngả nghiêng, thế là cụm từ "một chốc một nhát" lại được hiểu theo nghĩa khác rồi!

Tận hưởng cảm giác cưỡi voi trong rừng già và vô số những câu chuyện truyền thuyết về loài voi, buổi tối mình chọn bài hát "chú voi con ở bản Đôn". Vừa mới hoà giọng cùng một cô bạn thì bỗng đâu một đàn "voi" nối đuôi nhau kéo ra đi đủng đỉnh trước màn hình, vừa lúc lắc vòi (tay trước) vừa ngoáy cái đuôi (tay sau), còn các con "voi" khác thì đồng loạt đứng lên vỗ tay hoan hô hát cùng. Mọi người được một bữa cười vui thật là sảng khoái!

Cũng lâu lắm rồi mình chẳng viết được chữ nào trên blog, một phần vì bận lo cơm áo gạo tiền, một phần vì cảm xúc chạy đi đâu mất rồi.

Nhưng hôm nay cảm giác ấm áp của đất và người cao nguyên lại làm mình ngồi gõ lóc cóc mấy dòng này để lưu lại đây những kỷ niệm thật đẹp về cao nguyên, đúng như nhạc sĩ Trần Tiến đã nói hộ tình cảm của biết bao người :" Có cái nắng, có cái gió, có nỗi nhớ không mang tên, không mang tên người ơi..."

Cuối tuần chúc các bạn thật vui và hạnh phúc nhé! Hug

--> Read more..

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter