Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2007

Khách quen!

Ở nhà mình, không ai sành điệu và nhiều kinh nghiệm về "Quán học" như ông xã! Quán nào ngon, có những món đặc biệt gì đều biết tuốt. Thứ bảy, Chủ nhật cả nhà thỉnh thoảng lại đi "thẩm định" xem kiến thức về Quán học của bố có đúng không?

Một hôm bố và anh đi vắng, cu Em bèn "dắt" mẹ đi ăn bún chả.

Đến đúng quán Cu Em chỉ đã thấy cô chủ quán dù đang bận tíu tít vẫn cười rất tươi khi thấy hai mẹ con vào. Cu Em giới thiệu : "Đây là mẹ cháu!" Cô chủ quán nhanh nhảu: "Ô chị là mẹ cháu đấy à. Đây là khách quen, khách đặc biệt của hàng em đấy!"

Ngồi xuống chỗ, mẹ định gọi 2 xuất bún chả và nem thì Sơn bảo: Mẹ cứ yên tâm, cô ấy biết sở thích của con rồi! Đúng thật, cô chủ quán mang ra xuất của Sơn với riêng chả băm cuốn xương xông, đĩa nem, nước chấm không ởt, tỏi, đu đủ và kèm thêm nụ cười trìu mến!

Mình đã ăn ở nhiều nơi nhưng công nhận quán này vừa ngon, giá cả phải chăng, thái độ phục vụ rất vui vẻ và thân thiện. Về khoản này Cu em cũng giống bố phần nào!

Ra về thấy vui vui nhưng cũng chợt thấy giật mình. Giá mình có nhiều thời gian hơn để nấu những bữa ăn gia đình ấm cúng chứ không phải để con cái ra ăn ngoài để trở thành những "khách quen" như vậy.

Chúc cả nhà cuối tuần thật vui!

--> Read more..

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2007

Món quà ngày 20/10

Ngày 20/10 ai cũng chúc cho các bà các mẹ và các chị em gái được hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc là gì? đó là câu hỏi lớn và cũng có vô vàn câu trả lời khác nhau.

Là một người mẹ, mẹ cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã có được những đứa con ngoan! Nhất là mẹ đã có được con, Cu Anh của mẹ!

Con biết không, từ khi sinh con ra nặng có 2.9kg, bé tí tẹo, được bệnh viện bọc trong cái chăn cũ, trông con thật là bé bỏng. Bố mẹ sinh con ra trong hoàn cảnh gia đình mình còn nghèo, con đâu có được chăm sóc và hưởng những điều kiện vật chất tốt như em bây giờ! Hồi ấy con còm lắm, gầy tong teo. Bố phải đạp xe đạp lên chợ Hàng Da mua tới hơn 100 con cóc tươi về quấy bột cho con ăn để chống còi xương! Viết những dòng này mà mẹ thấy nước mắt cứ trào ra!

Thời gian qua đi với biết bao khó khăn vất vả, bây giờ con đã trở thành một chàng trai cao lớn, vững chãi. Và một điều mẹ rất mừng là con có một trái tim nhân hậu. Con biết quan tâm đến mọi người, biết làm gương cho em và giành những khó khăn vất vả về mình.

Bất cứ khi nào bố, mẹ ốm, mệt đều có được sự chăm nom, giúp đỡ của con và mẹ cảm thấy con chính là điểm tựa của mẹ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Vào đại học, học hành vất vả hơn nhưng mẹ thấy con luôn cố gắng. Cứ 6giờ 15 sáng khoác ba lô đi học, tối sau giờ học thêm ngoại ngữ về lại cắm cúi học đến khuya. Con bảo các bạn ở nội trú còn học chăm hơn, mình không gương mẫu học giỏi hơn các bạn ấy thì không xứng đáng làm lớp trưởng!

Ngày 20/10 con cứ áy náy không biết tặng mẹ món quà gì, nhưng từ sáng mẹ đã thấy con cùng với em lau dọn nhà, tổng vệ sinh mất cả một buổi sáng. Nhà cửa sạch sẽ tinh tươm.

Con biết không, con chính là món quà vô giá của bố mẹ. Yêu con nhiều!

--> Read more..

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2007

Ngây thơ!!!

Xưa ngây thơ em nói

Con chẳng lấy chồng đâu

Mẹ nhìn em mủm mỉm

Mà sao mẹ lắc đầu?

Anh nhìn em không nói

Ánh mắt cứ long lanh

Nụ cười sao độ lượng

Trong như nước suối lành

Xưa ngây thơ em nói

Em chẳng lấy chồng đâu

Giờ xin anh đừng hỏi

Vì em sẽ gật đầu!

Chủ nhật rỗi rãi mở giấy tờ cũ ra xem, vô tình thấy bài thơ mình viết cho ông xã năm 22 tuổi. Thế mới biết so với lớp trẻ bây giờ cánh già mình hồi ấy "ngây thơ" thật.

Chúc cả nhà một chủ nhật thật vui!

--> Read more..

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2007

Blogs

Đọc blog cua Vannam thấy bài viết hay quá, xin phép tác giả mang về nhà mình để đọc và suy ngẫm :

"Ngồi buồn ngẫm nghĩ linh tinh
Thì ra blog như kinh doanh mà

Này nhé. Hãy tưởng tượng việc bạn mở blog cũng giống như mở một cửa hàng hay một công ty vậy.

Account của bạn chính là đăng ký kinh doanh còn password thì là mã số thuế.

Tên blog của bạn là tên công ty, còn avatar của bạn chính là logo của công ty đó.

Theme của blog là cách trang trí cửa hàng hay trụ sở công ty.

Visitor là khách hàng của bạn, còn page view là doanh số và số lượng comment là lợi nhuận, bạn comment nhiều mà nhận về được ít tức là bạn bị lỗ và ngược lại.

Thế còn hàng hoá của blog là gì? Đó chính là các blog entry, feed entry, photo, blast, comment trong blog của bạn. Nếu các blog entry hay photo là do chính bạn viết, bạn chụp thì đó là hàng thứ thiệt, còn nếu do bạn nhặt nhạnh ở đâu đó tha về thì là hàng nhái, và các feed entry là hàng ký gửi.

Để có page view thì bạn phải tìm kiếm visitor. Trước hết đó chính là bạn bè trong Yahoo list của bạn và như vậy việc bạn invite mọi người truy cập blog của bạn chính là hành động tiếp thị. Nhưng nếu chỉ chia sẻ blog với bạn bè của bạn thôi thì bạn chỉ là một người buôn bán nhỏ, gà què ăn quẩn cối xay. Thế giới blog bao la rộng lớn, friend list của bạn không chỉ có friend, mà còn còn friends of friends rồi thì friends of friends of friends... cái danh sách này cứ vậy mà dài ra mãi tới giới hạn cuối cùng là public, và thế là qua bạn bè, qua giới thiệu bạn được biết đến những người bạn ở nơi rất xa, thậm chí tít tận nửa kia của trái đất giúp bạn có thể "đánh bắt xa bờ" được rồi đấy.

Nếu các bài viết của bạn, các hình ảnh mà bạn cung cấp trong blog có chất lượng, phù hợp với gu của một số nhóm người nào đó hoặc phù hợp với gu của tất cả mọi người thì 'hữu xạ tự nhiên hương", mọi người và nhiều người sẽ thường xuyên truy cập blog của bạn làm cho số lượng page view của bạn tăng lên nhanh chóng và rồi chẳng mấy chốc mà blog của bạn đã trở lên "hot" rồi đó. Độ hot của blog của bạn chính là thương hiệu mà bạn đã tạo nên.

Vừa rồi, mình thấy có việc tranh cãi về vấn đề cheating page view. Hoá ra cũng giống như kinh doanh, trong thế giới blog cũng có cạnh tranh, có cạnh tranh lành mạnh và cạnh tranh không lành mạnh và việc cheating page view là có thể làm được mà theo mình chỉ những blogger là dân IT mới biết làm mà thôi. Hiện tượng này gọi là khai khống doanh thu và có một số người đã đưa ra cách tính toán để lật tẩy sự khai khống này. Riêng mình, có một cách tính như thế này:

Theo Vnexpress thì cứ 100 blogger thì có 1 người tích cực viết bài, 10 người tích cực comment còn 89 người chỉ vào để xem người ta viết gì thôi. Vậy thì ta thử lấy số comment trung bình nhân với số bài viết rồi nhân với 10 xem có ra con số gần với số lượng page view không. Bạn hãy thử làm xem nhé.

Tất nhiên, sẽ có một số người cho là số lượng page view hay visitor là không quan trọng nhưng theo tôi ít nhiều điều đó cho thấy có bao nhiêu người quan tâm đến bạn, bởi bạn viết blog chính là để được chia sẻ những nỗi niềm hỉ nộ ái ố của bạn mà. Nếu không muốn được chia sẻ thì bạn đã để chế độ private rồi. Lúc ấy gọi là "đóng cửa blog", khiến cho lốc nhốc bạn bè, thân bằng cố hữu đứng xếp hàng ở cửa chờ cố nhân tái xuất giang hồ. Bạn nghĩ gì khi để mọi người phải mong ngóng bạn như vậy?

Còn gì buồn khi mà bạn thổ lộ tâm tư tình cảm của mình lên blog mà chẳng được ai chia sẻ nhỉ! Mà mọi người chia sẻ bằng cách nào? Chính là bằng những comment đó. Vậy thì, mọi người ơi, hãy tích cực comment cho những bài viết mà bạn đã đọc nhé.

Nhân đây cũng xin bàn về văn hoá comment, vấn đề mà nhiều người đã hết sức buồn phiền vì nó như là Cường Oz bức xúc vì chuyện "bóc tem" chẳng hạn. Theo mình thì để comment một bài viết, bạn phải đọc kỹ bài viết đó, nếu bạn không có ý tưởng gì thì thôi, no comment, còn có ý tưởng thì nên viết ra, nhớ là comment phải bám sát vào nội dung của bài viết nhé, đừng lan man mà đừng có quá ngắn gọn kiểu: Hay quá! Bạn viết rất hay! mà chả biết là hay ở đâu. Những kiểu comment như thế này theo mình chẳng qua là để comment mà thôi hay là để làm bằng chứng cho việc đã mở cái entry của người ta ra, chứ thực ra cái người comment đó có khi chẳng đọc chữ gì.

Đấy là nói chuyện comment, còn vấn đề nữa là trả lời comment. Mình có thói quen đã comment ở blog của ai rồi thì thường hay mở lại để xem người ta trả lời mình như thế nào. Nhiều khi mở lại thấy chẳng có reply đâm ra cũng lăn tăn, hay là người ta không đọc comment của mình, hay là comment của mình vớ vẩn. Cứ suy bụng ta ra bụng người như vậy nên trong blog của mình, mình cố gắng reply tất cả mọi người.

Vài dòng lai rai về blog, hy vọng không làm mọi người phát phiền."

--> Read more..

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2007

Tired!

Đây hình chụp trong chuyến bay HCM-HN vào cuối buổi chiều, một ngày thời tiết rất xấu. Không hiểu sao mình cảm thấy bức ảnh rất giống tâm trạng hiện tại của mình : không thể có một tâm hồn vui tươi trong một cơ thể mệt mỏi. Tự động viên mình một chút nào:

Mệt quá đi thôi.

Nhà cửa lôi thôi.

Cả tuần chưa dọn.

Người thì sắp ốm.

Nhìn việc thấy ghê.

Không làm bị chê.

Đành thôi, cố vậy.

Cu Anh Cu em.

Giúp mẹ một tay.

Ta cùng làm nhé.

Này lau nhà cửa.

Là việc Cu Anh.

Lanh cha lanh chanh.

Em lau bàn ghế.

Mẹ lo khu bếp.

Cùng nhà vệ sinh.

Nhà cửa sạch tinh

Thích ơi là thích.

Nhưng điều thích nhất

Vượt qua chính mình!

May là vẫn luôn có sự hỗ trợ và động viên đắc lực từ Ba chàng trai!

Chúc cả nhà một kỳ nghỉ cuối tuần thật vui và ý nghĩa!

--> Read more..

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2007

Entry for September 30, 2007

Cơm gà!

Ba ngày đi công tác

Thưởng thức ăn cơm gà

Ngày đầu ăn ái chà

Ngon sao mà ngon thế

Gà quay rồi gà luộc

Xôi nếp với hành phi

Ngày thứ hai mê ly

Gà tần rồi gà rán

Ngày thứ ba ăn khoán

Nồi lẩu gà thật to

Gặp bạn, mắt tròn vo

"Có khỏe không? quạc quạc"

Bạn nhìn mình ngơ ngác

Sao cơ sự thế này

Gà ơi, thế mới gay!!!

--> Read more..

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter