Mình nhớ ngày xưa phải chuẩn bị rất nhiều thứ mới nấu được một nồi bánh chưng Tết. Đầu tiên là mẹ phải đi mượn cái nồi to, hoặc rủ mấy nhà cùng chung nhau luộc bánh chưng vào một cái thùng lớn. Củi đun bánh thì được tích trữ từ trong năm hoặc đi mua ở ngoài. Cứ gần đến Tết, phải xếp hàng mua gạo nếp, lá dong, đậu xanh, thịt lợn... để chuẩn bị gói bánh chưng! Mà không riêng gì bánh chưng, mua gì cũng phải xếp hàng tất!
Nhà mình thường gói bánh trước Tết khoảng 3, 4 ngày. Trời thì rét căm căm mà phải ngồi rửa từng cái lá dong, rồi vo gạo nếp và đãi đỗ xanh... Ngâm nước lạnh nhiều nên tay mình thâm tím, và gần như cứng đơ lại.
Chuẩn bị xong xuôi cả nhà ngồi quanh phụ cho bố mình gói bánh. Cụ gói khuôn nên không chắc bằng gói tay nhưng trông chiếc nào cũng đẹp. Bao giờ bố cũng gói cho hai anh em hai chiếc bánh đặc biệt, nhỏ nhỏ, xinh xinh . Đối với mình chiếc bánh chưng nhỏ đó thật là ngon nhất trên đời!
Gói xong cả nhà luân phiên thay nhau ngồi trông nồi bánh chưng (thường là phải luộc đến 12 tiếng liền). Nồi bánh xong thì Tết đã chuẩn bị xong được đến 7-8 phần.
Tết bây giờ khác xưa nhiều nhưng chiếc bánh chưng thì vẫn thế! Chỉ khác bây giờ là bánh mua chứ không phải bánh tự gói như ngày nào. Vẫn dẻo, vẫn thơm vẫn ngon nhưng ăn rồi vẫn thấy thiếu một cái gì, phải chăng đó là sự tần tảo ngày xưa! Lại một cái Tết sắp đến, nhớ quá tuổi thơ ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét