Hà Nội đón Noel trong cái rét đậm nên không khí Giáng sinh dường như càng có ý nghĩa hơn. Noel náo nức trong các cửa hàng, siêu thị, văn phòng với những cây thông được trang trí thật đẹp, ông Già Tuyết, cỗ xe tuần lộc, tuyết lạnh... và cả trên mầu má ửng hồng của các cô gái vì rét!
Sáng nay thong dong đi bộ ngắm phố phường Hà Nội trong không khí Noel, tôi chợt nhớ về một mùa Giáng sinh mà cô bạn gái đã kể cho tôi nghe năm nào!
Bạn tôi kể rằng cách đây 20 năm, đêm giáng sinh năm ấy cũng rét lắm. Người yêu của cô bạn “liều lĩnh” hẹn trước là sẽ rủ cô đi chơi lần đầu tiên vào đêm Giáng sinh. Gọi là “liều” vì ngày ấy, khi hai đứa yêu nhau, người yêu cô chỉ dám đến nhà, ngồi chơi xơi nước, nói chuyện thời sự với các cụ, nói chuyện sách vở với các anh em của cô và “nói” chuyện với cô bằng ánh mắt! Ròng rã hơn một năm trời mà tình cảnh thăm nom vẫn thế! Gần đây xem ý chừng phụ huynh có vẻ bật đèn xanh và ý nàng cũng “ứ.. ừ” nên chàng đặt quyết tâm!
Tối hôm ấy chàng đến sớm, sau khi hoàn thành thủ tục thăm hỏi như thường lệ, chàng xin phép bố mẹ được đưa cô bạn tôi đi chơi Noel.
Cái buổi đi chơi đầu tiên ấy mới khó quên làm sao. Tay trong tay, hai bạn trẻ dường như có cảm giác bay bổng chứ không phải là đi bình thường trên mặt đất! Không khí náo nức giáng sinh, cái lạnh tái tê càng làm cho đôi bạn thấy ấm áp hơn. Giờ khắc thiêng liêng Giáng sinh năm ấy không biết các bạn ấy cầu Chúa điều gì và chắc điều nguyện cầu ấy chân thật và trong sáng nên cho đến bây giờ đôi bạn ấy vẫn có được “happy ending”!
Trước khi đến dự Noel ở nhà thờ, đôi bạn ghé qua nhà chàng để chào bố mẹ. Mẹ chàng mau mắn : “ này có em G vừa ghé qua rủ con đi chơi đấy, mẹ bảo con đã đi trước rồi, nó buồn lắm và đi về rồi!”.
Chuyện là bố chàng và bố G là hai bạn thân, các cụ đã dấm sẵn gả con cho nhau từ lâu, hơn nữa cô bé G theo như bạn tôi biết rất xinh đẹp, giỏi giang, nhà con một. Thế mà chẳng biết vì sao chàng lại chống lệnh phụ huynh cứ một mực yêu cô bạn tôi. So sánh vô tư công bằng thì cô bạn tôi ngày ấy bé nhỏ, quê mùa, cục mịch, chỉ được cái ngoan kéo lại. Vô lý nhỉ, có trời mà biết tại sao ai lại yêu ai?
Nghe mẹ chàng nói, cô bạn tôi thoáng chạnh lòng cho cô bé G kia nhưng cũng hơi lo cho mình. Nhỡ sau này về làm dâu không được bố chồng tương lai ủng hộ thì biết làm thế nào?
Thế rồi ngày cưới cũng đến. Đó là ngày 22 tháng Chạp, chỉ trước ngày cúng ông Công ông Táo một ngày. Chàng bảo thôi cứ nhớ ngày cưới là ngày âm đi em ạ vì coi như là ngày giỗ của tình anh em để chuyển sang tình vợ chồng! Bạn tôi cười hiền lành ( Tội nghiệp con bạn hiền quá, chứ phải tay tôi thì...)
Cô bé G nhiệt tình nhận phần trang trí giường cô dâu cho phía nhà trai. Lúc ấy bạn tôi không đồng ý cũng chả được vì đấy là việc của nhà trai cơ mà.
Tối hôm ấy sau khi quan khách về hết, cô dâu chú rể mệt phờ người, tẩy trang, thay quần áo để đi ngủ (Ngày ấy đêm tân hôn đúng nghĩa là đêm tân hôn, cái chuyện “tỏ đường đi lối về” trước đó là hoàn toàn không có!)
Một sự cố xảy ra, bạn tôi ngồi dỡ mãi màn cưới mà chẳng được. Hoá ra cô bạn G đã khâu rất kỹ khi trang trí hoa trên màn cưới. Đàn bà thù nhau thế này thì ... hết nói! Bạn tôi nhìn chồng lắc đầu, còn chồng nó thì cười ngượng nghịu!
Thế mà thấm thoát đã 20 năm, vợ chồng bạn tôi sống rất hạnh phúc. Thỉnh thoảng bạn tôi vẫn hỏi thăm chồng về cô bạn gái G năm nào và được biết vợ chồng cô ấy cũng rất thành đạt và hạnh phúc!
Thật là một câu chuyện kết thúc có hậu các bạn nhỉ!
Chúc cả nhà một Giáng sinh an lành và vui vẻ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét