Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Theo anh em thì về...

Hà Tĩnh, mảnh đất địa linh nhân kiệt, nổi tiếng với những danh nhân khoa bảng, mảnh đất trữ tình với Núi Hồng Lĩnh, Sông La, với những điệu hò ví dặm...là đã niềm cảm hứng vô tận cho các tác phẩm văn học nghệ thuật sống mãi trong lòng người.

Về quê chồng với tâm niệm đây chính là quê mình, nhưng dọc đường đi nhìn cảnh vật hai bên đường, câu hát của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý cứ ngân nga trong đầu :" Những dòng suối nhỏ theo sông về với biển, bỏ đồi hoang lại trong nắng trong mưa, để người nên khổ như đất kia cằn khô" lại càng thấy cảm phục đất nghèo đã nuôi lớn những anh hùng.

Ở nhà vẫn đùa trêu khi ông xã nhờ :"em DÚ quả na xanh vào thùng gạo hộ anh cho nó chín!" nhưng khi về nghe giọng quê lại cảm thấy thật là ấm áp, tuy lúc đầu vẫn phải nhờ chồng phiên dịch. Này nhé : Con trâu phải gọi là con tru, con bê là con me, bát nước gọi là đọi nác, đi chơi thì nói là đi nhởi... con du Hà Nội nhớ chưa?

Nhớ chứ, nhớ tấm lòng người quê hương quanh ấm nước chè xanh sóng sánh, nhớ những ánh mắt những nụ cười quý mến của các bác các cô chú từ khắp làng trên xóm dưới tụ tập về đây chuyện trò rôm rả để đón người con Hà Tĩnh từ Hà Nội về. Chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay... câu chuyện càng ngày càng đậm, đến tối mịt mà vẫn chưa ai muốn về!

Nhìn mọi người "say" nhau quanh ấm chè xanh mình chợt nhớ về cuộc sống ở thành phố, đặc biệt là ở những chung cư tập thể mới xây. Khi dọn đến nhà mới, chỉ khép cửa lại là người ta có thể sống biệt lập, không liên quan gì đến những nhà xung quanh thì tình cảm hàng xóm thật là nhạt, có khi người ở tầng trên và tầng dưới quanh năm chẳng biết tên nhau. Vì thế về quê mới thấy tình làng nghĩa xóm ở đây quý giá làm sao.

Có về quê mới hiểu tại sao khi mọi người hỏi "Quê con ở đâu?" lũ trẻ nhà mình vẫn tự hào mà nói rằng : "quê con ở Hà Tĩnh" dù chúng được sinh ra và lớn khôn ở Hà Nội!

Hiểu rồi anh ạ, hiểu rằng từ ngày ấy em cũng đã là một phần của mảnh đất quê mình!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter