Hà Nội sáng nay mưa và rét, con vẫn đi học, mẹ vẫn đi làm!Dông dài vui vui một chút chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ và may mắn nhé!
Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2008
Xe ôm!
Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008
Chuyện bạn tôi.
Hà Nội đón Noel trong cái rét đậm nên không khí Giáng sinh dường như càng có ý nghĩa hơn. Noel náo nức trong các cửa hàng, siêu thị, văn phòng với những cây thông được trang trí thật đẹp, ông Già Tuyết, cỗ xe tuần lộc, tuyết lạnh... và cả trên mầu má ửng hồng của các cô gái vì rét!
Sáng nay thong dong đi bộ ngắm phố phường Hà Nội trong không khí Noel, tôi chợt nhớ về một mùa Giáng sinh mà cô bạn gái đã kể cho tôi nghe năm nào!
Bạn tôi kể rằng cách đây 20 năm, đêm giáng sinh năm ấy cũng rét lắm. Người yêu của cô bạn “liều lĩnh” hẹn trước là sẽ rủ cô đi chơi lần đầu tiên vào đêm Giáng sinh. Gọi là “liều” vì ngày ấy, khi hai đứa yêu nhau, người yêu cô chỉ dám đến nhà, ngồi chơi xơi nước, nói chuyện thời sự với các cụ, nói chuyện sách vở với các anh em của cô và “nói” chuyện với cô bằng ánh mắt! Ròng rã hơn một năm trời mà tình cảnh thăm nom vẫn thế! Gần đây xem ý chừng phụ huynh có vẻ bật đèn xanh và ý nàng cũng “ứ.. ừ” nên chàng đặt quyết tâm!
Tối hôm ấy chàng đến sớm, sau khi hoàn thành thủ tục thăm hỏi như thường lệ, chàng xin phép bố mẹ được đưa cô bạn tôi đi chơi Noel.
Cái buổi đi chơi đầu tiên ấy mới khó quên làm sao. Tay trong tay, hai bạn trẻ dường như có cảm giác bay bổng chứ không phải là đi bình thường trên mặt đất! Không khí náo nức giáng sinh, cái lạnh tái tê càng làm cho đôi bạn thấy ấm áp hơn. Giờ khắc thiêng liêng Giáng sinh năm ấy không biết các bạn ấy cầu Chúa điều gì và chắc điều nguyện cầu ấy chân thật và trong sáng nên cho đến bây giờ đôi bạn ấy vẫn có được “happy ending”!
Trước khi đến dự Noel ở nhà thờ, đôi bạn ghé qua nhà chàng để chào bố mẹ. Mẹ chàng mau mắn : “ này có em G vừa ghé qua rủ con đi chơi đấy, mẹ bảo con đã đi trước rồi, nó buồn lắm và đi về rồi!”.
Chuyện là bố chàng và bố G là hai bạn thân, các cụ đã dấm sẵn gả con cho nhau từ lâu, hơn nữa cô bé G theo như bạn tôi biết rất xinh đẹp, giỏi giang, nhà con một. Thế mà chẳng biết vì sao chàng lại chống lệnh phụ huynh cứ một mực yêu cô bạn tôi. So sánh vô tư công bằng thì cô bạn tôi ngày ấy bé nhỏ, quê mùa, cục mịch, chỉ được cái ngoan kéo lại. Vô lý nhỉ, có trời mà biết tại sao ai lại yêu ai?
Nghe mẹ chàng nói, cô bạn tôi thoáng chạnh lòng cho cô bé G kia nhưng cũng hơi lo cho mình. Nhỡ sau này về làm dâu không được bố chồng tương lai ủng hộ thì biết làm thế nào?
Thế rồi ngày cưới cũng đến. Đó là ngày 22 tháng Chạp, chỉ trước ngày cúng ông Công ông Táo một ngày. Chàng bảo thôi cứ nhớ ngày cưới là ngày âm đi em ạ vì coi như là ngày giỗ của tình anh em để chuyển sang tình vợ chồng! Bạn tôi cười hiền lành ( Tội nghiệp con bạn hiền quá, chứ phải tay tôi thì...)
Cô bé G nhiệt tình nhận phần trang trí giường cô dâu cho phía nhà trai. Lúc ấy bạn tôi không đồng ý cũng chả được vì đấy là việc của nhà trai cơ mà.
Tối hôm ấy sau khi quan khách về hết, cô dâu chú rể mệt phờ người, tẩy trang, thay quần áo để đi ngủ (Ngày ấy đêm tân hôn đúng nghĩa là đêm tân hôn, cái chuyện “tỏ đường đi lối về” trước đó là hoàn toàn không có!)
Một sự cố xảy ra, bạn tôi ngồi dỡ mãi màn cưới mà chẳng được. Hoá ra cô bạn G đã khâu rất kỹ khi trang trí hoa trên màn cưới. Đàn bà thù nhau thế này thì ... hết nói! Bạn tôi nhìn chồng lắc đầu, còn chồng nó thì cười ngượng nghịu!
Thế mà thấm thoát đã 20 năm, vợ chồng bạn tôi sống rất hạnh phúc. Thỉnh thoảng bạn tôi vẫn hỏi thăm chồng về cô bạn gái G năm nào và được biết vợ chồng cô ấy cũng rất thành đạt và hạnh phúc!
Thật là một câu chuyện kết thúc có hậu các bạn nhỉ!
Chúc cả nhà một Giáng sinh an lành và vui vẻ!
Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008
Đứng kiễng chân!
Chắc ai đó mới đọc lại bảo là :"Ồ cái cô này lắm chuyện, chẳng còn gì để viết hay sao mà cứ nói đi nói lại mãi về bờ lốc với bờ liếc thế này?"
Nhưng bạn ơi lần này tớ xin nói về ảnh hưởng của blog với chính bản thân tớ đây này.
Chơi blog đã lâu nhưng khoảng đến gần 1 năm tớ không quan tâm gì mấy, chỉ tạo blog như chiếm đất rồi bỏ hoang thôi. Có blog đọc được các trang viết của mọi người tớ thấy khâm phục lắm, sao cùng một sự việc mà họ có thể viết được hay thế nhỉ trong khi mình thì giỏi lắm chỉ nặn ra được mấy dòng? Rồi lại tự nhủ, thôi kệ mình kém cỏi thế nào thì cũng là mình có sao viết vậy. Thế là tớ viết! Viết về gia đình thân yêu của mình, về những chuyến đi xa, về những người bạn thú vị tớ đã gặp...
Chắc cảm nhận được sự thật thà của tớ nên dần dà cũng có những người bạn thân đọc, hiểu, thông cảm và cười xoà với những gì ngô nghê tớ viết.
Không biết là may mắn hay là hữu duyên, tớ được hân hạnh làm quen được với nhiều bloggers rất đáng kính trong làng blog.
Có blogger như một tự điển sống, như một thư viện lớn về văn hoá. Đọc bác tớ thấy khâm phục nhưng quả thật nhiều khi cũng chả hiểu gì mấy. Từ khi quen biết bác, tớ tại tìm những quyển sách hay, đọc để mở rộng kiến thức, chỉ tiếc là thời gian quá ít nên không đọc được mấy!
Có blogger như một nghệ sĩ, trang blog của bác là một bảo tàng sống động về thiên nhiên với những bức ảnh tuyệt đẹp về hoa lá, cỏ cây, về những sinh vật nhỏ bé dễ thương, về những con người chân đất, hiền lành với những góc quê tĩnh lặng. Ảnh đẹp của bác nhìn thấy mê làm cho tớ cũng hăm hở tập tành chụp ảnh, nhưng rồi "nhìn" mà chẳng "thấy" nên ảnh của tớ vẫn chỉ dám để dán chuồng gà thôi!
Có blogger như một bức tranh đa sắc về cuộc sống, với vốn sống sâu, kiến thức rộng, nhiệt tình và có sức lan toả. Dù rất bảo thủ và khó thích nghi với cái mới, tớ cũng thử mày mò lập một căn nhà mới ở Yahoo Plus xem sao, cứ làm là được, không đến nỗi cố chấp lắm!
Đọc sách, tập chụp ảnh, làm blog... tớ làm tất cả mọi việc để có thể vươn tới cái tốt đẹp hơn, để có thể kết nối bạn bè với những người bạn yêu quý của mình. Gắng gỏi tự hoàn thiện mình mong được tôn trọng trong lòng bạn bè, mong rằng những comments của tớ cũng còn có ý nghĩa và mang lại niềm vui cho các bạn.
Nhưng,
Tự đáy lòng đôi khi tớ cảm thấy đuối! Đứng KIỄNG CHÂN cho bằng mọi người đôi khi thấy mỏi, liệu còn đứng được bao lâu?
Cuộc chơi nào rồi cũng có lúc kết thúc, với tớ nếu có kết thúc bây giờ thì cũng chẳng ân hận gì vì tớ thấy sau nhưng cuộc chơi hết mình cho blog, mất vô khối thời gian và tâm huyết, tớ đã "được" nhiều lắm! Được những người anh, người bạn đáng quý từ trong thế giới ảo bước ra cuộc đời thật này!
Chắc sau khi đọc entry này tớ sẽ được nghe "mắng" nhiều đây! Dám làm dám chịu, nghe thì nghe sợ gì !Hìhì
Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2008
Nhà mới!
P/S:
Nhà tớ dưới gốc cây đa
Cạnh dòng suối mát la đà ở đây!
Thứ Tư, 17 tháng 12, 2008
Trái tim nhiều ngăn!
Sáng tác: Trần Tiến
Hãy cho tôi một ngăn, một ngăn nhỏ
trong muôn ngàn triệu ngăn trái tim em
Hãy cho tôi tình yêu, tình yêu nhỏ,
tôi xin làm lá cỏ cánh rừng em
Một ngàn người yêu em trong đó có tôi
Còn mười người yêu em trong đó còn tôi
Còn hai người yêu em...
Người kia rồi sẽ ra đi. Tôi thì ở lại !....
Hãy cho tôi một ngăn tình yêu nhỏ
Yêu như là ... lá cỏ xót lòng em .....
Lời hai:
Hãy cho tôi một ngăn, một ngăn nhà nho nhỏ
Trong ngàn triệu ngăn phố Yahoo
Hãy cho tôi một trang một trang blog nhỏ
Giữa ngàn vạn trang blog bạn tôi
Hàng triệu người yêu Yahoo, trong đó có tôi
Hàng ngàn người yêu Yahoo, trong đó còn tôi
Còn vài người yêu Yahoo, họ sẽ sang Plus, tôi thì ở lại...
Nói vậy thôi nếu tất cả đều sang Plus thì tôi ở lại Yahoo với ai nhỉ? híc híc!
Trái Tim Nhiều Ngăn Sáng tác: Trần Tiến - Thể hiện: Nguyên Vũ |
Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008
Entry for December 14, 2008
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi! bóng mát chốn quen dừng.
Khi nào thấy đời buồn gặm nhấm
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ, con sóng mãi ngân nga.
Khi nào đó lòng mang thương tích
(Những vết thương vô ý tự gây nên)
Em hãy đến tìm tôi chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em!
Nếu cần nữa tôi là hồ trên núi
Trong hoang vu, im lặng ngắm mây trời
Em hãy đến! chim thiên nga, cánh mỏi
Đậu an lành trên gương mặt hồ tôi!
ST
Chủ nhật, nghỉ ngơi sau một chặng đường dài, xạc lại pin để rồi ngày mai lại tiếp tục với nhưng lo toan và công việc bộn bề! Tết sắp gõ cửa đến nơi rồi!
Chúc các bạn Chủ nhật thật vui!
Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008
Theo anh em thì về...
Hà Tĩnh, mảnh đất địa linh nhân kiệt, nổi tiếng với những danh nhân khoa bảng, mảnh đất trữ tình với Núi Hồng Lĩnh, Sông La, với những điệu hò ví dặm...là đã niềm cảm hứng vô tận cho các tác phẩm văn học nghệ thuật sống mãi trong lòng người.
Về quê chồng với tâm niệm đây chính là quê mình, nhưng dọc đường đi nhìn cảnh vật hai bên đường, câu hát của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý cứ ngân nga trong đầu :" Những dòng suối nhỏ theo sông về với biển, bỏ đồi hoang lại trong nắng trong mưa, để người nên khổ như đất kia cằn khô" lại càng thấy cảm phục đất nghèo đã nuôi lớn những anh hùng.
Ở nhà vẫn đùa trêu khi ông xã nhờ :"em DÚ quả na xanh vào thùng gạo hộ anh cho nó chín!" nhưng khi về nghe giọng quê lại cảm thấy thật là ấm áp, tuy lúc đầu vẫn phải nhờ chồng phiên dịch. Này nhé : Con trâu phải gọi là con tru, con bê là con me, bát nước gọi là đọi nác, đi chơi thì nói là đi nhởi... con du Hà Nội nhớ chưa?
Nhớ chứ, nhớ tấm lòng người quê hương quanh ấm nước chè xanh sóng sánh, nhớ những ánh mắt những nụ cười quý mến của các bác các cô chú từ khắp làng trên xóm dưới tụ tập về đây chuyện trò rôm rả để đón người con Hà Tĩnh từ Hà Nội về. Chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay... câu chuyện càng ngày càng đậm, đến tối mịt mà vẫn chưa ai muốn về!
Nhìn mọi người "say" nhau quanh ấm chè xanh mình chợt nhớ về cuộc sống ở thành phố, đặc biệt là ở những chung cư tập thể mới xây. Khi dọn đến nhà mới, chỉ khép cửa lại là người ta có thể sống biệt lập, không liên quan gì đến những nhà xung quanh thì tình cảm hàng xóm thật là nhạt, có khi người ở tầng trên và tầng dưới quanh năm chẳng biết tên nhau. Vì thế về quê mới thấy tình làng nghĩa xóm ở đây quý giá làm sao.
Có về quê mới hiểu tại sao khi mọi người hỏi "Quê con ở đâu?" lũ trẻ nhà mình vẫn tự hào mà nói rằng : "quê con ở Hà Tĩnh" dù chúng được sinh ra và lớn khôn ở Hà Nội!
Hiểu rồi anh ạ, hiểu rằng từ ngày ấy em cũng đã là một phần của mảnh đất quê mình!
Thứ Ba, 2 tháng 12, 2008
Khúc hát sông quê!
Ai cũng có một quê hương và vì thế ai cũng có một con sông quê, con sông tuổi thơ và bao giờ con sông ấy cũng làm dịu mát tâm hồn mỗi người khi ta nghĩ về nó. Giữa đường đi công tác, trong một buổi trưa nhạt nắng bỗng nghe bài "Khúc hát sông quê" sao mà nghe da diết và sâu lắng lạ. Một câu hỏi được đưa ra :" Không biết con sông quê trong bài hát thuộc về con sông nào, ở vùng quê nào?" Mình nghĩ là tác giả quê miền trung nên con sông quê này chắc phải ở miền Trung. Nhưng những người khác lại bảo :" ở đâu chẳng có bánh đa vừng, ở đâu chẳng có con sông quê, như thế con sông quê ở đây là con sông quê chung và cũng là con sông quê của riêng mỗi người vậy"
Các bạn thử cho ý kiến về "con sông quê" của mình nhé!
Sáng tác: Nguyễn Trọng Tạo
Qua nửa đời phiêu dạt con lại về úp mặt vào sông quê
Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ,
Chở che con qua chớp bể mưa nguồn.
Từng hạt phù sa tháng ba tháng bảy,
Từng vị heo may trên má em hồng.
Ơi con sông quê con sông quê,
Ơi con sông quê con sông quê.
Sông còn nhớ chăng nơi ta ngồi ngóng mẹ
Vời vợi tuổi thơ một xu bánh đa vừng.
Con cá dưới sông cây trồng trên bãi
Lúa gặt rồi còn để lại rơm thơm
Cùng một bến sông con trâu đằm sông dưới
Bầy trẻ thơ tắm mát dưới thượng nguồn
Một dòng sông xanh chảy mãi đến vô cùng.
Khúc Hát Sông Quê Sáng tác: Nguyễn Trọng Tạo - Thể hiện: Thu Hiền |