Thủa xưa ngồi hát ru con
Lời ru giờ đã chẳng còn đắm say
"À ơi cải đắng răm cay
Mong cho tay cứ trong tay chống chèo"
Đã từng qua bước gieo neo
Đã từng qua thủa đói nghèo thương nhau
Ai ơi đừng phụ lòng nhau
Vết thương còn đó vẫn đau sớm chiều
Sẽ qua những thoáng xiêu xiêu
Sẽ qua những buổi tím chiều cô đơn
U mê rồi sẽ dứt cơn
Muộn mằn hạnh phúc còn hơn bẽ bàng
Mấy lời từ tận tâm can
Gửi vào cơn gió để mang đến người!
Hôm nay ngồi đọc lại blog chợt thấy bài thơ này. Mình viết cách đây 2 năm rồi, những con chữ ghép vào thành bài thơ mà nước mắt lã chã rơi trên bàn phím. Viết xong để chế độ đọc một mình! Giờ đọc lại thấy thương mình ngày xưa nhưng cũng mừng vì đã trưởng thành,cứng cáp hơn xưa!
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaMột duyên, hai nợ ba tình!
Trả lờiXóa