Công việc xong xuôi, ngồi bên ấm nước chè xanh sóng sánh mà chắc các bạn đã từng biết vị ngon của nó qua câu ca: ...nước chè xanh Xứ Nghệ/ Càng chát lại càng ngon... câu chuyện về quê hương, về tình người càng lúc càng đậm đà.
Buổi chiều các bạn bố trí đưa tôi đi thăm quan Ngã ba Đồng Lộc và mộ Tổng Bí thư Trần Phú, đến tối mấy anh chị em lại cùng ra sân ga ngồi cho muỗi cắn chân, lưu luyến tiễn đưa đến khi tầu chuyển bánh!
Trở về nhà rồi mà tôi vẫn nhớ mãi cái cảm giác gai người vì xúc động khi đọc bài thơ "Lời thỉnh cầu ở Nghĩa trang Đồng Lộc" của nhà thơ Vương Trọng khắc trên tấm bia đá.
Đây là tấm bia đá được đặt cạnh cây bồ kết trong khu mộ của mười cô gái Hà Tĩnh, nơi các cô đã hiến trọn tuổi xuân, giữ thông tuyến đường máu lửa tại ngã ba Đồng Lộc để đưa xe ta ra trận!
(Ảnh sưu tầm trên net.)
LỜI THỈNH CẦU Ở NGHĨA TRANG ĐỒNG LỘC
- Mười bát nhang hương cắm thế đủ rồi
Còn hương nữa hãy dành phần cho đất
Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi
Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc
Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp
Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi.
- Hoa cỏ may khâu nặng ống quần, kìa!
Ơi các em tuổi quàng khăn đỏ
Bên bia mộ xếp hàng nghiêm trang quá
Thương các chị lắm phải không, thì hãy quay về
Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi cùng bao vùng đất trống
Các chị nằm còn khát bóng cây che.
- Hai mươi bảy năm qua chúng tôi không thêm một tuổi nào
Ba lần chuyển chỗ nằm lại trở về Đồng Lộc
Thương chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc
Về bón chăm cho lúa được mùa hơn
Bữa ăn cuối cùng mười chị em không có gạo
Nắm mì luộc chia nhau rồi vác cuốc ra đường.
- Cần gì ư, lời ai hỏi trong chiều
Tất cả chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu
Ngày bom vùi tóc tai bết đất
Nằm xuống mộ rồi mái đầu chưa gội được
Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang
Cho mọc dậy vài cây bồ kết
Hương chia đều trong hư ảo khói nhang.
Đồng Lộc, 05-7-1995
Em nhớ hồi mới vào năm nhứt đại học đó, có một triển lãm về đuờng mòn Trường Sơn, khoa em bắc đi coi, về làm thu họach. Em về cả đêm ngủ chập chờn, giống như bị ám ảnh, nửa đêm ngồi dậy viết một hơi, về những cô dân công .....
Trả lờiXóaBài đó được tuyên dương trước cả khoa vào giờ thứ hai đầu tuần đó, bất ngờ hiiiii. Ác là lúc đó em đang ngồi giỡn không thèm nghe ông Trưởng Khoa nói ... sàm bị xướng tên lên em gần xỉu vì sợ, xong bạn em mới nói "làm gì mà xanh mặt vậy, mầy mới được khen" heeee. Nhớ lại vẫn còn cười.
đầy cảm xúc làm em xúc cảm.
Trả lờiXóaĐược đi để thấy lại một thời, rất hay.
Trả lờiXóaXúc động quá chị ạ!
Trả lờiXóaXin phép nhà thơ Vương Trọng:
Trả lờiXóaNhắn gì ư? hởi những người đang sống !
Hãy chặn bàn tay của lũ người tham nhũng
Đang ngày đêm hút máu dân lành
Gốc là dân nhưng chẳng có lá cành
Thì cây bồ kết có tươi xanh chúng tôi còn buồn lắm
@comieng: những cô gái trẻ mới 17, 18 tuổi đầu hồn nhiên vô tư trong trắng, hy sinh trọn vẹn cả tuổi xuân đẹp nhất vì Tổ quốc, hình ảnh ấy cứ chập chờn ám ảnh mãi trong chị, đến khi post được bài này lên chị mới thấy nhẹ lòng một chút! May là không có ai gọi tên mình như Mây nên không bị té xỉu vì sợ! :D
Trả lờiXóa@AT: Các chị ấy hy sinh ngày 24/07/68, khi ấy chị em mình còn thò lò mũi xanh. Thảo mà đi cùng với chị vào đấy chắc sẽ viết được bài thật hay, chị chỉ biết cảm xúc mà không viết ra được :(
@Bác Hiệp: Đi, gặp gỡ, cảm nhận, thấy lại một thời- đúng là thực hay bác nhỉ!
@Giáp: Đúng là xúc động thật, lúc chị đọc bài thơ bên mộ, khói hương phảng phất thấy gai cả người!
Trả lờiXóa@Bác Bu: Bọn tham nhũng mà qua đây không biết chúng có thấy xấu hổ, cắn dứt lương tâm không? chắc là không đâu bác ạ! Sự hy sinh của các cô là vô nghĩa với bọn bất lương ấy rồi! Buồn quá.
Các dịp lễ lạc em rất thích xem phim tài liệu trên truyền hình dù biết có thể tài liệu người ta có"anh hùng ca"thêm một chút(vì mục đích này nọ) nhưng em tin không thiếu những người đi trước hy sinh không tiếc thân mình như 10 cô gái thanh niên xung phong ở ngã ba Đồng Lộc.Xúc động và cảm phục thì có nhưng em nghĩ có chiến tranh xảy ra lần nữa các nữ nhân của ta sẽ theo...giặc gần hết(trong đó có em):D không có bản"anh hùng ca"lần 2 đâu ạ!Nên cầu cho hòa bình để được blogging.
Trả lờiXóaEm đã từng có dịp dừng chân và thắp hương tại Ngã Ba Đồng Lộc, quả thật rất xúc động khi đọc những dòng thơ ấy!
Trả lờiXóaHội chứng mất lòng tin đây mà! hic hic
Trả lờiXóaBài thơ chân phương và hay quá!
Trả lờiXóaEm có tin ở hoa hồng mà chị!
Trả lờiXóaChị cũng tin ở hoa hồng, tin ở những điều tốt đẹp vẫn còn đây trong cuộc đời này! :)
Trả lờiXóaNăm rồi, trên đường ra Hà Nội, anh ghé ngã ba Đồng Lộc khoảng hơn 5giờ chiều. Không gian hoàng hôn và những chiếc gương, lược, những chai nước hoa nhỏ nhắn được khách thập phương đặt trên từng ngôi mộ làm anh nghĩ đến hai điều tuổi trẻ, các cô ấy còn quá trẻ và đời người, đôi khi quá ngắn như "chút nắng vàng giờ đây cũng vội" khi chiều xuống.
Trả lờiXóa@TịnhTâm: Cô gái trẻ nhất mới 17 tuổi, còn chưa biết ngỏ lời yêu là gì. Các cô nằm xuống trắng trong bất diệt, cuộc đời thật ngắn nhưng quãng đời các cô ấy sống cũng thật ý nghĩa anh nhỉ!
Trả lờiXóa