(ảnh tìm trên net)
Khái niệm được mất trong cuộc đời thật tương đối và mỗi người sẽ cảm nhận điều đó theo cảm tính của mình.
Lặng lẽ vào Cần Thơ, một phần vì công việc kín mít, một phần tập tễnh đau chân nên mình chẳng liên lạc với ai (Bằng Lăng và Gà Con đừng trách chị nhé). Công việc cứ cuốn đi bận bịu, tường lửa bị chặn chẳng vào blog được, tối xong công việc, buồn thiu.
Ngày cuối cùng sau khi việc đã hòm hòm, mấy chị em rủ nhau đi miệt vườn, thăm ngôi nhà cổ và đi câu cá. Thời tiết thật đẹp, vườn cây trái sum suê, nắng nhẹ, gió hồ mát rượi. Các tay câu ra sức trổ tài nhưng vẫn chả có chú cá nào mắc câu. Đói bụng và không kiên trì được thêm nữa mọi người rủ nhau đổi chỗ đi câu cá ở ...Bánh xèo Ngọc Ngân!
Nhớ lần trước mình đã tuyên bố đanh thép thế này: "Tôi đói lắm, kiểu gì cũng phải ăn hơn mọi người một cái bánh xèo. Mọi người ăn 3 thì tôi ăn 4, ai ăn 6 thì tôi phải ăn 7 cái đấy, đừng cười!" Thế mà khi đưa bánh ra, hoá ra cái bánh to thế, ăn chưa hết một cái đã no lắm rồi!
Trước khi ăn mình còn chụp ảnh mấy chiếc bánh cùng với rau và gia vị định bụng phe phang trên blog với bạn bè. Ảnh chụp đẹp mê ly - Cứ bốc phét thế vì bây giờ máy ảnh mất rồi, nói trạng kiểu gì chả được!
Mải ăn quá đến khi tính tiền mới thấy cái túi của mình không cánh mà bay mất rồi!
Thế là bắt đầu một cuộc hành trình vất vả đi tìm túi và chạy các thủ tục để có thể bay ra Hà Nội ngày hôm sau khi mà CMT và các giấy tờ tuỳ thân khác đã mất hết!
Kể dài dòng ra đây cũng chẳng ích gì, chỉ biết là trong lúc mình buồn và tuyệt vọng nhất thì đã nhận được những sự giúp đỡ rất tận tình của gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và các cơ quan chức năng.
Cuối cùng những giấy tờ quan trọng nhất như CMT, bằng lái và đăng ký xe, thẻ ATM, sổ ghi chép và các hoá đơn chứng từ đã được tìm lại và chuyển ra HN cho mình, còn máy ảnh, điện thoại, tiền nong (khoảng hơn 6 tr.tiền mặt), dây chuyền, mỹ phẩm đã có người khác nhiệt tình dùng hộ :(
Khi ra đến HN mình nhận được một cuộc gọi của một anh xe ôm thông báo đã nhặt được túi và hỏi muốn trao trả lại bằng cách nào? Mình nhờ người quen (có liên hệ với công an) đến gặp.
Sau đó anh xe ôm gọi lại và nói rằng anh rất buồn vì đã giúp mình mà phải lên đồn CA tường trình sự việc như kẻ tội phạm và mình còn nhận được tin nhắn gửi vào bồi dưỡng cho các đ/c công an số tiền là 3.9 tr.
Cuộc gọi sau của anh xe ôm làm mình suy nghĩ và phân vân quá. Ai là người thực sự giúp mình đây??? ơn ai một chút chả quên, vấn đề là bây giờ nên đặt lòng biết ơn vào ai đây?
Các bạn góp ý cho mình với nhé!