Tháng Giêng là tháng ăn chơi - Câu nói này có lẽ không đúng với gia đình mình lắm.
Qua Tết, trùng trình một chút rồi mọi việc lại cuốn vào vòng quay mới. Sớm tinh mơ khi chuông reo, các con lại hối hả đi học và bố mẹ lại bận rộn đi làm.
Sáng nay Cu Anh trở mẹ đến trường. Cách cổng trường một đoạn cậu ta dừng lại trả xe cho mẹ rồi đi vào trường. Mẹ hỏi sao con không phi thẳng vào sân trường mà phải dừng ở đây? Cậu ta gạt đi : thôi mà dừng ở đây cũng được mẹ ạ! Nhìn dáng con vội vội vào trường mình tủm tỉm nghĩ thầm: Có lẽ con tôi lớn thật rồi, đi với mẹ vào trường các bạn gái nhìn thấy thì ngượng chết!
Gần đây, dù ở nhà hay bên ngoài, Cu Anh thường hay càu nhàu mỗi khi mẹ quan tâm đến sinh hoạt, ăn ngủ học hành của mình. Vẫn thích được bố mẹ quan tâm nhưng ra ngoài thì phải đối xử thật "lạnh lùng" coi như một gentelemen chính hiệu vậy! Cậu ta thích ở trong phòng riêng đóng kín cửa lại vừa nghe nhạc vừa học. Bố mẹ hoặc em muốn vào phải rón rén gõ cửa rồi "xin phép" thì mới được vào! Dạo này trình độ tiếng Anh tương đối vững, những khi gặp câu khó cậu ta xuống hỏi thẳng chị Hà chuyên ngữ ở tầng hai, mẹ trình độ lùn chẳng thèm hỏi làm gì cho rách việc!
Sau bao năm vất vả nuôi dạy con, những lúc như thế này đôi khi mình thấy như là cảm giác hụt hẫng, dường như con sắp vuột khỏi vòng kiềm toả của bố mẹ vậy! Các bậc phụ huynh nên cảm nhận và ứng xử như thế nào trước tình huống như vậy nhỉ?
Dưới con mắt của cha mẹ, con cái bao giờ cũng là bé bỏng, có lẽ mình cũng mắc phải quan điểm sai lầm này? Hãy đứng ra xa, chạy vòng ngoài thôi để chứng kiến con cái tự trưởng thành và đối xử với chúng như những người lớn thực sự có lẽ là cách tốt nhất trong trường hợp này chăng?
Vẫn luôn tin và hy vọng sau bao nhiêu chăm lo yêu thương hết lòng với con cái mình sẽ có được hoa thơm, trái ngọt. Cây sẽ cho lộc và cây sẽ cho hoa...
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ, hạnh phúc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét