Bé cận của mẹ,
Đón chiếc cặp sách từ tay con mẹ thấy sao nặng thế. Mở ra thấy trong cặp có 9 quyển sách, 7 quyển vở, hộp bút và một số đồ dùng học tập khác...
Đấy là với cân nặng "khiêm tốn"của Bé (10 tuổi, 45 cân) nên mẹ không cho thêm vào cặp hộp sữa tươi, vài gói bánh và chai nước ngọt. Nếu không thì cặp của con sẽ nặng tới hơn 4 kg mất!
Bé giải thích với mẹ đó là cặp hôm thứ Sáu, có nhiều tiết nhất, còn cặp các hôm khác thì nhẹ hơn nhiều. Nhìn bé phổng phao, bụ bẫm mẹ cũng đỡ lo phần nào.
Có hôm đưa con đến trường, mẹ thấy một số bạn cùng lớp con đến muộn nhất là các bạn gái : với thân mình gầy gò (chỉ khoảng 32kg thôi), lưng đeo cặp sách nặng, mắt đeo kính cận, gương mặt đầy lo lắng, lóc cóc chạy vào trường mà mẹ thấy thương các bạn ấy quá. Tuổi thơ bị đánh rơi trong quá trình chạy đua với kiến thức sách vở và các chương trình học ở nhà trường.
Mở cặp con ra, xem các tập vở viết với những hàng chữ nét đẹp như hoa, với những điểm 9, 10 đỏ chói, thấy lòng thật vui. Nhưng khi nhìn thấy tờ Giấy mời họp : Trân trọng kính mời phụ huynh trò T.V.Sơn, lớp 5 B tới dự buổi họp đầu năm với lời "dặn dò" của cô giáo là phụ huynh khi đi họp nhớ mang theo tiền, lại thấy bức xúc.
Tiếc mình chỉ là một cánh én nhỏ, chẳng thể làm nên mùa xuân. Nỗi bức xúc của mình cũng như nhiều phụ huynh khác chưa chắc đã làm thay đổi được gì những bất cập trong học đường! Thôi thì cố gắng vậy. Cố gắng kết hợp cùng với nhà trường để tạo ra cho xã hội sau này những con người có ích !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét