Thế là chiều nay mình sẽ được bay về Hà Nội, bay về với căn nhà nhỏ nơi có " ba chàng trai" đang chờ đón.
Chuyến công tác dài ngày thật nhiều kỷ niệm.
Vũng tầu đẹp với dày đặc những khách sạn, nhà hàng ăn, quán cà phê, câu lạc bộ giải trí.... Không khí thật thanh bình, mát mẻ. Nhưng đối lập chỉ sau dãy khách sạn hào hoa mặt phố là khu dân cư vắng vẻ, đơn sơ.
Sài gòn hoa lệ, hòn ngọc viễn đông vẫn tự hào là thành phố kinh doanh và ăn chơi bậc nhất ở Việt Nam. Mình cảm tưởng người dân ở đây hưởng thụ cuộc sống phần nhiều về ban đêm. Đường phố lúc nào cũng tấp nập dòng người và xe hối hả như một dòng sông không ngơi nghỉ. Sự phân biệt đẳng cấp trong xã hội cũng thể hiện thật rõ. Ở Sài gòn bên cạnh những "đại gia lớn" cũng không thiếu những người dân lao động lam lũ đi đạp xích lô, bán hàng rong, vé số... ở khắp mọi nơi.
Cần Thơ - gạo trắng nước trong. Thành phố thanh bình được thiên nhiên ưu đãi về mọi mặt. Ở đây không khí mát dịu. Đất đai phì nhiêu với những dòng kênh xanh tươi đem lại nhiều loại hoa trái thật ngon và nguồn hải sản phong phú...
Sau mỗi chuyến đi xa, mình cảm thấy ký ức được mở rộng thêm, biết thêm nhiều điều mới lạ nhưng cảm giác nhớ nhà cứ ngày một đầy lên. Lúc thưởng thức những đặc sản của các vùng miền hay thăm quan những khu vui chơi giải trí mình lại ước gì có đủ cả 3 bố con lao xao ở bên cạnh. Cu Anh vẫn chưa biết điểm thi Đại học. Có lẽ sẽ biết chỉ sau vài ngày nữa thôi. Hồi hộp quá nhưng mình vẫn tin là con sẽ đỗ điểm cao.
Chưa bao giờ mình thấy câu tục ngữ " East or west, home is the best" - "ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn" lại đúng như lúc này. Về nhà nào, về nhà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét