Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Tuệ giác chân thực (Sư Ông Làng Mai)


Ta hay nói tới chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm, chánh định. Mà khi đã có chữ chánh tức là phải có chữ tà. Có chánh kiến là tại vì có tà kiến. Không có tà thì không có thể có chánh được. Vì vậy cho nên chánh và tà đối lập nhau, tương tức với nhau, nương nhau mà thành. Chánh đi đôi với thiện, còn tà đi đôi với ác. Chánh tà, thiện ác. Nhưng làm sao quyết định được cái này là chánh, cái này là tà? Căn cứ vào tiêu chuẩn nào mà ta nói cái đó là chánh hay là tà? Căn cứ vào tiêu chuẩn nào mà nói cái đó là đúng hay là sai? Trong bài kệ ngồi thiền buổi tối có câu:

“Vững thân ngồi dưới cội Bồ Đề
Ba nghiệp lắng rồi hết thị phi.”

Thị là đúng và phi là sai. Lúc đó ta vượt khỏi sự phân biệt giữa thị và phi, giữa đúng và sai. Có thể suốt ngày chúng ta đã bận tâm với cái chuyện ai đúng, ai sai, ai phải, ai trái, ai thiện, ai ác? Nhưng lúc ngồi thiền ta có thể vượt thắng được cái nhìn lưỡng nguyên đó. Trong đạo Bụt có tiêu chuẩn thiện - ác, mà cũng có tiêu chuẩn chánh - tà. Nhưng đạo Bụt thấy rất rõ thiện ác, chánh tà nương nhau mà có. Cho nên tiêu chuẩn đó chỉ là tương đối.

Trong đạo Bụt có nói tới tiêu chuẩn tuyệt đối, đó là đạt tới cái thấy không còn chánh, không còn tà. Thiền sư Đạo Nguyên trong tác phẩm của mình, khi nói về Phật tánh Ngài viết: "Phật tánh không phải thiện mà cũng không phải ác". Thường thì ta nghĩ, Bụt là phe thiện, còn ma là phe ác. Nhưng không phải vậy. Bụt vượt thoát mọi ý niệm chánh tà, thiện ác. Cũng như Niết bàn. Nếu nói Niết bàn là thiện thì không đúng, mà ác thì cũng không đúng. Niết bàn là sự tắt ngấm của mọi ý niệm. Và pháp thân cũng vậy. Khi chúng ta cúng dường cơm trưa cho Bụt, chúng ta cúng dường thanh tịnh pháp thân, tức là pháp thân thanh tịnh. Khi ấy chúng ta nghĩ rằng pháp thân phải sạch, phải thanh tịnh, phải thiện, phải chánh. Nhưng kỳ thực pháp thân vượt thoát thiện ác, chánh, tà. Chánh tà hay thiện ác là do ta thiết lập ra để sống trong cõi đời này thôi. Còn trong chân lý tuyệt đối thì nó vượt thoát chánh tà. Ta bị kẹt vào ý niệm pháp thân thì phải thanh tịnh nên mình không biết pháp thân là cái gì.

Chánh kiến cũng tương tự. Nếu có ai nói "vô thường" thì ta cho đó là chánh kiến. Còn hễ người ta nói “thường” thì ta bảo đó là tà kiến. Nếu người ta nói “vô ngã” thì ta cho là chánh kiến, còn nói “ngã” thì ta cho là tà kiến. Nhưng cả ngã và vô ngã, cả thường và vô thường đều là “kiến” hết, đều là những quan niệm hết. Khi người ta có quan niệm này thì người ta cũng có quan niệm khác. Quan niệm tức là cái khía cạnh ta nhìn. Ví dụ con xúc xắc có sáu cạnh, khi nhìn vào cạnh này ta cũng thấy nó là con xúc xắc, nhìn vào cạnh kia cũng thấy nó là con xúc xắc. Và nhìn con xúc xắc ấy mình có thể có sáu quan niệm khác nhau. Mỗi mặt là một quan niệm, mỗi mặt là một cái thấy. Nếu ta cho rằng chỉ có mặt đó mới là con xúc xắc còn mặt kia không phải là con xúc xắc thì ta bị mắc kẹt, ta không thấy được chân tướng của con xúc xắc. Chúng ta có thể mượn hình ảnh người mù sờ voi để thấy rõ hơn. Người thì nói con voi giống cái quạt, người thì nói con voi giống cái cột nhà, giống cái chổi v.v. Tất cả những cái đó là những cái thấy. Vì vậy chánh kiến vốn siêu việt, theo cái nghĩa tuyệt đối thì nó vượt lên tất cả các kiến. Nó vượt thoát cái kiến ngã đã đành rồi nhưng nó vượt luôn cái kiến vô ngã. Nó vượt cái kiến thường và cũng vượt luôn cả cái kiến vô thường. Vô thường có thể chỉ là một cái kiến thôi chứ chưa phải là một tuệ giác. Khi ta có tuệ giác về vô thường rồi thì cái kiến về vô thường sẽ bị đốt cháy, vô thường sẽ không còn nữa.

Khi còn ôm lấy một cái kiến, một quan niệm, thì ta vẫn có thể bị kẹt như thường. Kẹt vào một cái thấy gọi là kiến chấp, hoặc kiến thủ. Khi ta níu lấy một cái thấy, ta nghĩ cái thấy đó là tuyệt đối, là chân lý thì ta sẽ cho tất cả những kiến khác là tà, và ta có thể trở nên độc tài. Ta nói chỉ riêng ta có chân lý thôi còn những người khác đều sai hết. Do thái độ độc tài cho nên người ta có thể đánh phá, giết hại người khác: “họ là tà nên phải tiêu diệt hết để cho cái chánh đi lên”. Từ kiến thủ ấy mà gây ra bao nhiêu đau thương tang tóc.

Giáo lý của đạo Bụt giúp chúng ta vượt thoát cả chánh kiến lẫn tà kiến. Cái đó gọi là phá kiến chấp. Khi leo thang tới nấc thứ tư mà ta nghĩ rằng đó là nấc cao nhất rồi thì không có hy vọng gì leo lên nấc thứ năm được. Nếu cứ khư khư ôm lấy một mớ kiến thức, dù là kiến thức khoa học thì ta không thể tiến bộ được nữa. Phải sẵn sàng buông bỏ cái thấy mà mình đang nắm giữ để có thể đi tới một cái thấy cao hơn. Vì vậy, nếu nhà khoa học mà biết phá chấp thì nhà khoa học tiến bộ rất mau.

--> Read more..

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

BẠN THÂN!

Hè này mẹ cháu có thêm một người bạn rất thân. Bạn ấy cao 1m7 nặng 70kg dáng chuẩn bụng thon trông cũng man lì lắm rồi. Được nghỉ hè nên thời gian thoải mái có hôm gần đi ngủ rồi còn nổi hứng thích xem phim  "Ba chàng ngốc" thế là tắt đèn như ở trong rạp, bật máy tính xem đến tận hơn 12 giờ đêm Phim hay quá hai đứa ngồi xem rồi cùng cười khúc khích.

Đi đâu mẹ cháu cũng rủ bạn ấy cùng đi. Đi chơi, đi siêu thị, tập thể thao ... nơi nào bạn ấy cũng sẵn lòng đi cùng, tư vấn  xem nên mua thứ gì, ăn món gì thậm chí còn tư vấn cả thời trang nữa. Mặc thử bộ đồ nào thấy bạn ấy lắc là  thôi còn bạn ấy gật thì là ok đấy. Buổi chiều hai đứa cùng đi đánh cầu lông, mồ hôi mồ kê nhễ nhại sung sướng lắm! Duy có rủ đi chùa là bạn ấy chỉ đến một vài lần để "chiều" mẹ thôi. Khi biết mẹ có ý định rủ bạn ấy tham gia một khóa tu mùa hè dành cho các bạn trẻ thì bạn ấy phản ứng một cách quyết liệt và mẹ cháu phải chịu thua. Mà lạ làm sao ở tuổi này sức bật nhanh thế, chưa biết đúng sai thế nào cứ cãi trước cái đã! Mẹ chưa nói hết một câu bạn ấy đã cãi giả xong rồi, còn nhăn nhó, khua chân múa tay hùng biện để minh họa cho ý kiến của mình nữa chứ. Có hôm thấy nản quá vì không thuyết phục được bạn ấy mẹ cháu quay sang chiêu dỗi : "con cứ cãi đi, đến lúc mẹ nằm xuống đất lúc ấy có hối hận nói là con nghe lời mẹ đây thì mẹ cũng không còn nghe được nữa rồi". Tưởng nói đùa thôi mà nước mắt cứ tràn ra. Bạn ấy quay sang ôm mẹ thật chặt và im lặng!

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không..."

Bạn ấy đây :


Đây là quà của bạn ấy mang về từ bên Mỹ tặng mẹ: 



Còn đây là thời trang do bạn ấy chọn :
Chẳng biết nói gì nhiều chỉ xin nói một câu thôi : CẢM ƠN CON !


--> Read more..

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Trở lại Côn Sơn

THIỀN TRÀ

Thiền Sư Nhất Hạnh

Chén trà trong hai tay , Chánh Niệm nâng tròn đầy
Thân và tâm an trú, bây giờ và ở đây
Khi uống chén nước trong , ta nhớ nguồn nhớ cội
Khi nhấp miếng trà thơm , hỏi nước đến từ đâu
Nước từ nguồn suối cao , nước từ lòng đất sâu
Nước mầu nhiệm tuôn chảy , ơn nước luôn tràn đầy !

 http://langmai.org/thien-duong/hanh-phuc-la-con-duong/thien-tra-lang-mai

Trở lại thăm Côn Sơn
Ngồi trong khu vườn vắng
Và những chùm hoa nắng
Cứ mãi hoài đong đưa



--> Read more..

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Bụt là vầng trăng mát





Bụt là vầng trăng mát
thi kệ & nhạc Nhất Hạnh

Bụt là vầng trăng mát
Đi ngang trời thái không
Hồ tâm chúng sinh lặng

Trăng hiện bóng trong ngần


.
--> Read more..

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter