Người ta nói rằng hạnh phúc có muôn vàn gương mặt và nét rạng ngời trên những gương mặt ấy thì thật giống nhau nhưng bất hạnh thì khác!
Đó là những gương mặt khắc khổ, những đôi tay chai sạn khi phải đối mặt mới nắng mưa, vật lộn với bao khó khăn của cuộc đời vì kiếp mưu sinh.
Đó là những mảnh đời phiêu dạt, không chốn nương thân, không nơi nương tựa!
Đó cũng là những gương mặt viên mãn trên các bàn nhậu, trên các chốn “thiên đường” ăn chơi để đến lúc hạ màn ngồi bóc lịch trong tù, và còn nhiều, nhiều nữa.
Còn có cả gương mặt luôn tươi cười ban ngày, chỉ có đôi mắt sưng mọng vì những đêm lẻ loi cô đơn tràn nước mắt. Những tưởng với thời gian, vết thương sẽ lành dần nhưng dường như nỗi đau quá lớn nên những hôm trái gió trở trời, vết thương lại rỉ máu!
Không thể tưởng tượng được với gần 20 năm đầm ấm gia đình,các con ngoan ríu rít, vợ chồng bao bọc, chở che, thương yêu nồng nàn thế mà giờ đây chỉ sau vài ba năm đã trở nên tan nát, lẻ loi. Ba mẹ con có vui vẻ đến mấy thì niềm vui cũng chẳng bao giờ trọn vẹn.
Thời gian có thể làm cho tình cảm tốt lên, cũng có thể làm cho nó trở thành nguội lạnh. Một người cả tin và vô tư đến mức ngây thơ, một người chạy theo những đam mê mới, thăng hoa, thoả mãn với những bản năng tưởng đã ngủ quên trong cuộc mưu sinh cơm áo gạo tiền. Và sự ích kỷ lên ngôi đồng hành với nó là sự bội bạc đến tàn nhẫn.
Vẫn biết rằng ngồi khóc bên bình sữa đổ rồi thì chẳng ích chi nhưng con người chứ có phải gỗ đá đâu. Và không hiểu vì sao dù hận dù đau đến đâu mình vẫn tin đó là người tốt và vẫn thầm mong có một ngày nào đó con người bội bạc ấy sẽ tỉnh cơn mê để quay về. Không biết sẽ có ngày đó không và không biết lúc đó mình có đủ độ lượng để quên hết mọi kỷ niệm cay đắng, mở lòng ra đón nhận không?
Vẫn gồng mình lên để lo cho cuộc sống của ba mẹ con ngày càng tốt đẹp hơn, vẫn nhận được những sự giúp đỡ thật lớn lao từ bạn bè, người thân nhưng niềm vui dù lớn mấy cũng chẳng bù đắp nổi khoảng trống trong tim.
Lo cho con, vui với công việc để khoả lấp nỗi buồn. Ôm con trong vòng tay, hít hà mùi mồ hôi chua chua thơm thơm của nó nhưng rồi đến khi chúng lớn, đủ lông đủ cánh bay đi thì biết làm gì với nỗi cô đơn lúc tuổi già đây? Đi bước nữa thì chắc chắn là không rồi, bạn tri kỷ chỉ là những người bạn gái thật thân, có lẽ sao Thái dương và Nguyệt đức cư ở cung Mệnh, Thân của mình sáng quá nên chỉ nghĩ đến chuyện có tình cảm hơi thân thiết với một ai đó là mình đã vội gạt đi rồi!
Trời xanh sao lại dành cho người hiền lành như mình sự BẤT HẠNH như thế? Số phận đã an bài, phải chấp nhận vậy thôi. Cho mình mượn những bờ vai bạn bè để vợi bớt nỗi buồn nhé, BẠN ơi!