Vay nắng rồi trả bằng mưa
Vay gió rồi lại trả thừa bão giông
Cuộc đời sắc sắc không không
Nợ nần, vay trả chẳng thông tẹo nào
Hỏi rằng vì cớ làm sao?
Lâu lắm rồi cóc nhái đi vắng, thả vài chú thơ "ếch" lên đây cho nhà đỡ vắng. Chúc cả nhà chủ nhật vui vẻ!
Lãi suất vay mượn giờ cao lắm đấy, hehe!
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaHìhì, khó chị nhỉ!
Thôi kệ, cứ blogging cho xôm và vui :-)
Đời người luôn vay trả
Trả lờiXóaVay vơi đong trả đầy
Vay những gì vô giá
Biết trả làm sao đây?
Vay buồn lại trả bằng vui
Trả lờiXóaLãi tuy cao thế nhưng tui vẫn ừ! :)
Vay trả ở đây là khái niệm tương đối, định tính chứ không định lượng nên khó là phải thôi, tiếp tục blogging em hén!
Trả lờiXóaVay những gì vô giá
Trả lờiXóaTrả bằng nụ cười thôi
Vay đêm dài mộng mị
Trả ban mai, sáng rồi
Sáng nay tiếp một người bạn , nhìn bạn rưng rưng nói "chắc kiếp trước em ở ác lắm nên kiếp này phải trả" . Thông cảm và biết nỗi khổ tâm của bạn là lớn lắm . Vì bạn lớn lên ở miền Bắc , mà nghĩ đến kiếp trước, kiếp sau... thì chắc là có chuyện bận lòng lắm rồi...
Trả lờiXóaVay tim rồi trả bằng tim
Trả lờiXóaĐể rồi từ đó cứ tìm nợ nhau.
Hén chị.
Hà hà.
Bạn chị chắc là có chuyện chi buồn rồi, cứ sống đầy đặn kiếp này, kiếp sau thế nào tính sau. Sóng trước đổ đâu sóng sau đổ đấy chị nhỉ!
Trả lờiXóaNợ tiền dễ trả, nợ ân tình làm sao trả hết? Tuy nhiên có cả những trường hợp "vay gió, trả bão giông" nữa đấy em ạ.
Trả lờiXóaEm định làm người nốt kiếp này thôi, thành ra ai nợ em thì tìm em mà trả, em nợ ai thì tìm đến mà đòi hiiiii.
Trả lờiXóaNói đùa chứ, ngẫm nghĩ về cái luật vay trả đó để mà sống tử tế là hay, nó như vạch giới hạn để mình dừng. Em thấy có vài người trẻ sống lạ lắm họ không tin nên làm viêc mà trong mắt mình có phần hơi "không sợ quả báo". Nhưng em nghĩ rồi họ sẽ tin, vì nhân quả hình như càng về sau càng nhanh thấy nhãn tiền.
@comieng: Đời có nhân có quả em ạ. Chị cũng nhất trí với em : "nghĩ về cái luật vay trả đó để mà sống tử tế là hay, nó như vạch giới hạn để mình dừng"
Trả lờiXóaVay một đằng
Trả lờiXóatrả một nẻo
Dẫu trả hoài
Vẫn còn thiếu.
@Bác Bu: hìhì, vay trả thế thì chắc bác Bu luôn là chủ nợ thôi :D
Trả lờiXóaAnh có một entry nói về nợ chắc Thuỷ chưa xem.Khoản nợ đó khó trả quá mà cuối cùng vẫn mắc nợ. Thừa giấy anh post vào đây nhé:
Trả lờiXóaTóc đã hai màu Anh vẫn còn nặng nợ
Chẳng nợ tiền tài
Ân oán khép từ lâu.
Chỉ ước một điều
Ta mãi bên nhau
Để anh được nói điều chưa nói
Cái nợ ấy chưa một lần em hỏi
Mà trong anh day dứt cả một đời
Thời gian kia
Tàn nhẫn cứ vụt trôi
Trái đất kia
Cứ lầm lì quay mòn mỏi
Sâu thẳm xa xăm
Tiếng lòng ai đó gọi
Diết da,tha thiết
Nhói trong tim.
Giản dị,đơn sơ sao cứ mãi đi tìm
Để xa rồi
Mới nhận ra
Mình mang nợ.
Cái tiếc nuối ở buổi đầu bỡ ngỡ
Đi theo anh suốt cả chặng đường đời
Điều chưa nói,chẳng thể nói nữa rồi
Anh lại tìm về
Trong ký ức
Đơn côi...
@TuấnKiệt: Nợ một câu nói mà day dứt cả một cuộc đời. Bài thơ sâu lắng và da diết quá. Cảm ơn bác đã ghé qua blog em!
Trả lờiXóaVay tình thì trả bằng gì hả bạn?
Trả lờiXóa