Chưa bao giờ sông Hồng cạn nước như bây giờ! Hàng ngày đi qua cầu Chương Dương, dù những lúc mải miết đi làm hay vội vã trở về nhà tôi luôn ngắm nhìn dòng sông với bãi giữa xanh mướt chia lòng sông thành hai phía : bên lở và bên bồi.
Mùa này cạn, bên lở nước vẫn trong veo nhưng giữa dòng đã nhô lên một doi cát nhỏ.
Bãi giữa xanh mướt chia dòng sông thành hai phía
Bên bồi cạn khô với những bãi cát chạy dài ở đáy sông, với những con thuyền nhỏ nhoi đang mắc cạn!
Và cả đây nữa, xóm chài nằm hiu hắt ven sông trong mùa nước cạn!
Không hiểu tại sao ngắm dòng sông tôi lại chợt nhớ đến bài thơ rất hay của Đoàn Thị Lam Luyến :
Khi em chờ mỏi mắt rồi
Anh còn ở mãi phương trời nào đây
Nơi nào anh cũng dễ say
Nơi nào cũng sẵn vòng tay đợi chờ.
Sông kia vốn có đôi bờ
Bên mía thì lở, bên ngô thì bồi
Bên nào cũng muốn sang chơi
Bên lở mía ngọt, bên bồi ngô non.
Mặc ai trông đợi mỏi mòn
Bến trong cứ đậu, be tròn cứ say
...và tủm tỉm nghĩ chị Lam Luyến làm thơ thật là đáo để, thật là hay nhưng nếu nước sông cạn thế này thì mía cũng chả ngọt mà ngô cũng chả non, lấy đâu ra để cho chàng quân tử say sưa, để chàng sang chơi cả hai bên nữa nhỉ!
...rồi lại liên tưởng dòng sông với những con thuyền bây giờ sao giống như cư dân blog 360 chúng ta đang mắc cạn khi dòng sông Già Hu ngày một cạn kiệt và suy thoái.
Sông cạn sẽ lại đầy khi mùa nước lên, còn Già Hu liệu có còn đủ sức phục hồi trong cơn khủng hoảng này không?
Chảy đi sông ơi, chảy đi nhé để bạn bè bloggers của ta đỡ phải ngậm ngùi chia tay, đỡ phải ngậm ngùi tiếc nuối và ước mong rằng "Bao giờ cho đến ngày xưa?".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét