Tếu táo một chút, chúc các bạn ngày Chủ nhật vui vẻ!
Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008
Phận đàn bà!
Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2008
Tái ông mất ngựa!
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: - Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: - Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: - Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình."
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.
ST
Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2008
Những bóng người trên sân ga!
Bài thơ tuyệt hay nhưng sao buồn quá! Những cuộc chia ly trên sân ga hầu như đều xảy ra vào buổi chiều muộn, khi mà những tia nắng nhạt sắp tàn chẳng làm ấm nổi nỗi lòng thổn thức của những người đi xa!
Cuộc đời là một hành trình và năm tháng là những sân ga. Có những sân ga thật buồn nhưng cũng có những sân ga đón đợi những niềm vui! Hãy giũ bỏ mệt nhọc để đi tiếp cuộc hành trình nào tôi ơi!
Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2008
Chân quê!
Em là gái chân quê
Như giọt mưa sa ấy
Ở phố quên đường về!
Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2008
Bước ra từ thế giới phẳng!
Tôi làm quen với blog được khoảng 2 năm và bắt đầu tạo blog cá nhân khi tôi có nhu cầu luyện Tiếng Anh cho công việc mới của mình. Đến nay công việc đã ổn, TA không khá lên là mấy nhung blog đã đem lại cho tôi những người bạn thân thiết, đã chia sẻ, đồng hành cùng tôi trong mọi vui buồn của cuộc sống.
Vốn bản tính nhút nhát, đọc blog các bạn về những cuộc offline tưng bừng náo nhiệt tôi rất ngưỡng mộ nhưng lòng vẫn thầm nghĩ: Nếu mà mình có mặt ở đấy chắc sẽ không tự tin, lúng túng và trông buồn cười lắm!
FL của tôi có khoảng 30 người bạn, trong đó có những bậc đàn anh đáng kính, những học giả uyên thâm, những người bạn cùng trang lứa và nhiều hơn cả là những bạn trẻ nhưng vốn sống và tri thức thì không hề "trẻ" chút nào.
Trong góc nhỏ blog của mình, tôi dành cho các bạn thân của tôi sự quan tâm chia sẻ với những tình cảm thân mến và ngược lại tôi cũng nhận lại được những tình bạn nồng ấm và chân thành. Với tôi thế là quá đủ, cần chi những con số Page view khổng lồ, cần chi danh sách bạn thật nhiều để rồi có nhiều người trong số đó đến hàng năm, hàng tháng chẳng qua lại đọc, đồng cảm hoặc đơn giản là chỉ hỏi thăm nhau lấy một lời! Những người bạn như vậy sớm hay muộn sẽ chẳng còn ở lâu trong FL của tôi nữa!
Đợt công tác vừa rồi tôi may mắn gặp được những người bạn thân trong blog. Blog là ảo nhưng những nụ cười tươi và những cái bắt tay ấm áp kia là thật 100% rồi.
Ở TP HCM buổi gặp gỡ với bác PNH đã để lại cho tôi ấn tượng thật đặc biệt. Tôi rất ngạc nhiên khi biết bác vào Nam từ năm 2 tuổi, chưa có dịp ra Bắc lần nào nhưng giọng nói, nội tâm và phong cách hoàn toàn là người Bắc kỳ chính hiệu. Ngồi "đàm đạo" với Bác được khoảng 1 tiếng thì tôi phải ra sân bay cho kịp giờ. Tiếc là thời gian quá ít!
Về Hà Nội, 3 chị em bloggers lần đầu tiên gặp nhau, 3 cặp kính trắng, 3 styles khác nhau nhưng khéo duyên làm sao mà chuyện thật rôm rả với những tiếng cười thật sảng khoái. Tôi đã nhiều lần đọc blog VânNam và ôm bụng cười với những bài viết thông minh, dí dỏm và cũng đã từng "tọa sơn quan hổ đấu" xem những cuộc "thơ chiến" nảy lửa giữa VânNam và Waanabe. Và thật ngạc nhiên hơn nữa khi được nói chuyện với Wa ngoài đời, một em gái dịu dàng!
Cuộc sống quả là kỳ diệu và blog là một trong những điều diệu kỳ ấy!
Hà Nội hôm nay mưa suốt, trời hơi se lạnh. Chúc các bạn có những ngày nghỉ cuối tuần thật vui và ý nghĩa!
Thứ Tư, 3 tháng 9, 2008
Gạo đem vào giã bao đau đớn!
Năm học mới đã đến với một guồng quay mới và cả 4 thành viên trong gia đình mình đều hối hả chạy đua để cho kịp với vòng quay ấy. Sáng sớm, Cu Em đã lay mẹ dậy để chuẩn bị ăn sáng rồi còn chở con đi học. Hôm nào mà bị tắc đường cu cậu ngồi sau lo lắng lắm, chỉ sợ muộn giờ học bị thầy cô phê bình! Cu Anh còn ra khỏi nhà trước mẹ và em để đón ô tô buýt đi học. Bố cũng chẳng chịu kém, nhiều khi mẹ mua quà sáng về đã thấy bố đi làm rồi. Sau 7 giờ sáng nhà mình chỉ còn chú chó Bấc nằm cuộn tròn trước cửa và mấy chú cá vàng vẫn bơi lội tung tăng!
Chiều đi làm về mẹ lui cui thổi cơm đến khoảng 7h15 mới xong, Cu Em ăn trước để học bài còn bố mẹ lại ngồi đợi Cu Anh đến 8'30 hay gần 9 giờ đi học tiếng Anh về rồi mới cùng ăn cơm.
Dào này Cu Anh học căng quá! Sáng 5 tiết, chiều 4 tiết ở trường. Học xong ở trường lại tiếp tục đi học ngoại ngữ từ 6-8 giờ tối. Đón con về mệt nhoài sau một ngày học vất vả mẹ thương quá mà chẳng biết làm sao. Có ai học hộ được đâu con nhỉ? Cố lên nhé, chỉ còn nốt level 7 là con có thể thi IELTS ngon lành. Hãy tin rằng trong cuộc chạy đua này bố mẹ và em luôn sát cánh bên con, giúp con đủ tự tin để tiếp tục cố gắng! Thanh niên trai tráng mà, vất vả bây giờ để tạo dựng tương lai vững chắc, đúng như câu thơ của Bác :
Mai này nếu "hạt gạo" nhỏ có xa quê hương chắc sẽ nhớ về nơi cối giã gạo này, nhớ những tháng ngày vất vả đã giúp con nên người!
Ô hay vẫn còn đang giậm chân tại chỗ mà đã tưởng tượng mai này rồi, mình đúng là lẩm cẩm quá mất thôi!
Chúc các bạn ngày Quốc khánh vui vẻ để mai lại sảng khoái bước vào một vòng quay mới!