Hôm qua là một ngày mát trời, nằm ôm cu Em thủ thỉ mới biết rằng cu cậu có cả một "bầu" tâm sự, mẹ cháu mạn phép kể ra đây mong cả nhà góp ý nhé:
Có lẽ người nhiều biệt danh nhất nhà là mình, ngoài tên Việt Sơn ra bố mẹ và anh còn gọi mình bằng vô số tên khác . Mẹ gọi mình là "con nghé non" , "thằng 3 kg2" của mẹ, bố gọi là " Sơn béo" còn anh gọi mình là "lợn xinh" và "Sơn xinh" - Biệt danh này mình rất ghét, chỉ có con gái mới gọi là xinh thôi chứ!
Là con út tuy được chiều nhưng có rất nhiều ấm ức nhất là với mẹ. Hôm nào mình về khoe điểm mẹ cũng hỏi thế điểm của chị Bình và em Đức là bao nhiêu? (Bình và Đức là con bác, con cô cùng học một lớp) Nếu điểm mình hơn thì mẹ chẳng nói gì, còn nếu điểm kém thì y như rằng mẹ so sánh và phàn nàn! Nói rằng là ra ngoài đường người ta sẽ chỉ vào mẹ và bảo " Bà đấy là mẹ của thằng bé bị 6 văn đấy!" Mẹ tưởng làm được một bài văn dễ lắm đấy, mình phải vật lộn mãi mới nghĩ ra được vài ý !
Thấy chị Bình rửa bát, chăm em... mẹ cũng về kể và lại so sánh là mình chẳng làm được việc gì! Mình thì có em đâu cơ chứ mà phải chăm? còn bát đĩa thì anh rửa rồi chẳng nhẽ lại ra rửa tranh?
Tức nhất là hôm nọ đi chợ về, mẹ lại so sánh mình với cả con cô bán rau nữa chứ- nói rằng con cô ấy bằng tuổi mình mà đã biết tập cấy lúa, đi hái rau, bó lại để giúp mẹ đi chợ... Mẹ chẳng so ngược lại là liệu bạn ấy có học được chuyên toán như mình không? Ức thật đấy!
Lại còn bao nhiêu chuyện ấm ức với bố và anh nữa, thôi để hôm nào mẹ cháu kể sau vậy.
Nghe con kể mẹ cháu mới nhận ra là mình vô tâm quá! Những câu nói vu vơ cũng dễ để lại ấn tượng trong tâm trí non nớt của trẻ. Giá cùng một sự việc mẹ cháu nên động viên, khuyến khích và khen ngợi thì có khi kết quả sẽ tốt hơn, Cu Em sẽ không có những "ấm ức" tội nghiệp như vậy.
Thương quá "nghé non" của mẹ, mẹ vẫn biết con là thằng bé ngoan, học giỏi mà. Còn chút xíu lười và mải chơi thì sẽ sửa dần dần bé nhỉ?
Vuốt giận nào Cu Em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét