Thật tiếc là học Sư phạm nhưng mình lại không theo được nghề Sư phạm. Nhân ngày Hiến chương các Nhà giáo lại bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa.
Cách đây 24 năm, khi còn là những cô cậu sinh viên Sư phạm năm thứ 3 , khoa tổ chức đi kiến tập ở một trường Cấp 3 tại thị xã Hưng Yên. Đó là những ngày xuân tháng 3, mùa xuân thật đẹp và phới phới dưới con mắt của lũ sinh viên bọn mình. Thầy cô giáo thực tập chỉ hơn học sinh 3-5 tuổi, thế mà các em vô cùng yêu mến vì các thầy cô lúc đó cũng vô cùng nhiệt tình! Mình còn nhớ lúc về nhà, các em còn lặn lội lên tận Hà Nội thăm các cô. Nhiều em không lên được còn viết thư rồi lưu luyến tái bút :
Cô ơi mực cạn đèn mờ
Em xin dừng bút cô chờ thư sau!
Còn đây là bài thơ của một thầy giáo trẻ ở trường nói thay lời học sinh gửi tặng bọn mình:
Em không hẹn thế mà cô lại đến
Một sớm mai kia dìu dịu hương xuân
Có gì nhỉ mà vừa thân vừa mến
Đường đến trường xa mà em lại thấy gần.
Giờ học tan trống giục liên hồi
Hối hả ngược dòng người cô lên thăm lớp
Cô vui với chúng em mỗi ngày thêm một giờ tốt
Ánh mắt cô cười em chẳng dễ quên đâu!
Xa chúng em rồi cô đi về đâu?
Trời Từ Liêm có xanh mầu xứ sở
Đất Từ Liêm có bừng hoa nhãn nở
Như quê em xứ nhãn buổi xuân nồng?
(Trường Sư phạm hồi đó ở Từ Liêm)
Xin chúc mừng các thầy cô giáo nhân ngày 20/11. Nghề sư phạm thật VINH DANH với danh hiệu là "Nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý"!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét