Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010

"Lòng nhẫn nhục trước bao điều ngang trái/Lau sạch dòng nước mắt lại bao dung"

--> Read more..

Nỗi buồn passport

Quyển hộ chiếu tôi luôn mang  bên ngực
Bức ảnh trắng đen, một khuôn mặt bình thường
Đã lắm lúc trong tay nhà chức trách
Khẽ hất hàm, sẵng giọng hỏi: Việt Nam?

Tôi là người Việt Nam thứ thiệt
Từ mầu da đến vóc dáng, cách nhìn
Hiểu chỗ đứng của mình nơi xa lạ
Áo dẫu sờn vẫn biết trọng đường kim

Chúng tôi sống hiền lành như cây cỏ
Ăn miếng ngon biết trả lại miếng bùi
Chỉ biết cho ít khi chìa tay nhận
Những thứ gì không trả giá mồ hôi

Chúng tôi sống âm thầm vai nặng gánh
Đi muôn nơi vẫn nhớ đến cội nguồn
Lòng nhẫn nhục trước bao điều ngang trái
Lau sạch dòng nước mắt lại bao dung

Nếu ai đó có bề dày lịch sử
Có chiến công, có thất bại, thăng trầm
Thì nước Việt vung thanh gươm chiến thắng
Phù sa bồi văn hiến bốn ngàn năm

Từng sát cánh những năm dài cầm súng
Máu nhân dân cùng đổ một chiến hào
Chúng tôi muốn chặng đường đi phía trước
Ta sẽ cùng thân ái nắm tay nhau

Và chắc chắn điều này không xa nữa
Nhân dân tôi vươn dậy đứng ngang tầm
Nhà chức trách khi đó cầm hộ chiếu
Lại nghiêng mình trân trọng hỏi: Việt Nam?

Nguyễn Huy Hoàng - Liên bang Nga
--> Read more..

Nghé Non

Dạo này Nghé Non nhà mình lớn phổng hẳn lên, cao hơn mẹ hẳn một cái đầu. Hàng ria xanh phơn phớt và cái giọng vỡ ồ ồ nghe buồn cười lắm. Đã thế cậu ta lại còn hay nói vọng từ xa làm mẹ nghe chẳng rõ cứ phải "hử với hả" mấy lần mới thủng câu chuyện, đúng là mẹ xuống cấp quá rồi!

Sáng nào cậu ta cũng đặt chuông điện thoại báo thức từ 5'30 sáng, cứ 15phút lại đặt chuông  báo một lần. Đánh thức đến lần thứ 3 thì cậu chàng mới chịu dậy chuẩn bị đồ để đi học. Mặc cho "xe ôm" sốt ruột chờ để đưa đi học, Nghé ta vẫn cứ đủng đỉnh chuẩn bị, nhìn như phim quay chậm vậy!

Thi thoảng chở đến trường mẹ lại "gạ": Hôm nay con đến trường ăn sáng hay là dọc đường mẹ mua ăn sáng cho?" Nếu không vội thì cu cậu đồng ý cho mẹ mua ăn sáng còn kèm theo câu vớt vát "Đấy là mẹ chiều con đấy nhé, không phải con đòi đâu, hìhì!"
--> Read more..

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010

Đơn xin nhập Đền Hùng về Thủ Đô

Hôm nay giỗ tổ Hùng Vương chợt nhớ ra Blog bác BoBi có một entry rất độc đáo, post lại để cả nhà cùng xem nhé:

Trong khi Em Hà Tây vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nức nở, luyến tiếc vì :

“Núi vẫn cao, trời xanh kia vẫn rộng, mà địa đồ rơi mất chữ Hà Tây !

Đông còn đây, Đoài vẫn còn đây, mà ngơ ngác giữa phố phường Hà Nội.”

thì em út Phú Thọ lại tủi thân, tủi phận vì không được ông anh, chị cả Hà Nội đoái hoài đến.

Nghĩ cũng phải ! Hàng mấy ngàn năm qua, là phận em út nên được anh giao cho gìn giữ chăm nom mộ Tổ. Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, bãi bể nương dâu, lúc hàn vi cơ cực, lúc bom đạn mù trời, lúc bữa đói bữa no, nhưng phận em út không dám kêu ca nửa lời, lúc nào cũng tâm niệm chữ hiếu làm đầu. Nay đất nước dù sao cũng đã yên ổn, đời sống có phần khấm khá, kinh tế đang hội nhập, anh chị Hà Nội ăn nên làm ra, ôtô nhà lầu, đường xá thênh thang.

Tất nhiên với anh chị như vậy chưa đủ, chưa đúng với tầm vĩ mô và tầm nhìn thế kỷ. Vì vậy, việc cần mở rộng Thủ đô là điều tất nhiên. Là phận em út nên em không giám hỏi đến những thông tin to tát, bí mật, ý nghĩa sâu xa về việc mở rộng Hà Nội, chỉ ngày đêm hồi hộp hy vọng và cũng tin chắc là cái nét bút đỏ mà anh chị khoanh trên bản đồ sẽ hướng về miền đất Tổ để đạt hai mục đích: vừa mở rộng Thủ đô, vừa được tiếng anh chị em chúng mình là những đứa con có hiếu…

Nhưng hỡi ơi ! Khi công bố công khai trên báo chí, em mới biết các anh chị quyết định mở rộng ra hết cả Hà Tây, mà không không có một chút mảnh đất dù nhỏ xíu của Phú Thọ Em. Tủi thân thật, nhưng “bút đã sa và gà đã chết”. Giờ có muốn cũng không được nữa. Trong nỗi ấm ức này, dẫu không dám trách, nhưng vẫn phải có đôi lời gọi là Đơn… gửi đến anh chị để anh chị hiểu được tấm lòng hiếu thảo của em, và mong anh bỏ qua cho thằng em bé bỏng này thiếu tầm nhìn này…

ĐƠN XIN NHẬP ĐỀN HÙNG VỀ THỦ ĐÔ

- Các em Phú Thọ kính gửi anh chị cả Hà Nội


Tin đâu vui đến ngỡ ngàng
Hà Tây cửa ngõ chuyển sang cửa.... nhà
Giá như dướn đến ngã ba
Thậm Thình* sung sướng cửa... nhà rộng hơn
Mộ Tổ là của triệu con
Anh chị cả giữ bát hương mới là
Bao năm anh chị đi xa
Giầu sang, phú quý giỗ cha không về
Chúng em út ít nhà quê
Quanh năm cuốc mướn cày thuê giữ mồ
Sắn khoai bữa đói bữa no
Lắm khi giỗ chạp bàn thờ lạnh tanh
Thương cho các đấng sinh thành
Con nghèo, tủi cả vong linh ông bà
Bây giờ Hà Nội nới ra
Anh ngoặc thêm tí Trung Hà- Phong Châu
Vài ngàn mét đáng gì đâu
Tiếng thơm Hà Nội qua cầu càng thơm:
“rằng anh chị cả khói hương
là đúng đạo nghĩa phúc đường dài lâu”
Nào ngờ anh ngại sông sâu
Để Thao giang cứ đỏ mầu ước mơ.
Lời quê thực dạ em thưa
Mồ cha, anh có bao giờ để tâm?
Đã Ba Vì, đã Đường Lâm
Đã Mê Linh cũ sao không Đền Hùng ?
Hẳn là anh nghĩ đất rừng
Đò giang cách trở bán không có lời.
Nhưng mà tủi lắm anh ơi
Người ta con cháu đầy vơi xum vầy
Nhà mình mang tiếng đủ đầy
Mà sao lạnh lẽo mồ thầy hả anh?
Phỉ phui câu dại, câu lành
Trẻ mô chi nữa mà anh ham giầu
Mẹ cha cô quạnh rừng sâu
Bốn ngàn năm vẫn âu sầu đợi anh
Ngàn tuổi anh đã trưởng thành
Xin anh nối lấy phúc lành Tổ tiên
Nghìn năm Hà Nội thăng thiên
Giỗ bố anh điện là rồng, tiên xuôi tầu.
Nôm na mách qué mấy câu
Mong anh suy tính trước sau vẹn toàn

Việt Trì ngày 2 tháng9 năm 2008

************
*Thậm Thình, ngã ba rẽ vào Đền Hùng được mệnh danh là ngã ba sung sướng

Còm men của mình :

Anh còn lo việc quốc gia
Năm châu bốn biển hải hà em ơi
Mồ cha đã có em rồi
Phận út chăm sóc còn lôi thôi gì
Miếng ngon miếng dở còn tuỳ
Ngon anh hưởng trước còn thì phận em
Là út đừng có bon chen
Đồi chè rừng cọ vùng ven được rồi
Mấy lời nhắn đến em tôi!!!


(Xin các anh linh Vua Hùng xá tội, thiện tai, thiện tai!)
--> Read more..

Hình như

Hình như có một khoảng trời

Phơi phong mây xốp non tươi mưa rào

Nụ cười bè bạn cho nhau

Mát mềm cả ngọn gió Lào không cây

 

Hình như có sợ cỏ may

Có dây thương nhớ có ngày chờ mong

Con sông có khúc uốn cong

Mái tranh có lúc nao lòng người đi

 

Sương rơi mặn mặn có khi

Cay cay ngọn gió cũng vì yêu thương

Ngà ngà chén rượu đời thường

Nước rau muống luộc cũng vương ngọt ngào

 

Lại tìm về xứ chiêm bao

Hình như xứ ấy cây cao hơn nhiều

Cánh diều chẳng phụ dây diều

Tình yêu nỡ phụ người yêu bao giờ

 

Thế mà sau lớp bụi mờ

Cứ tin có một câu thơ đợi mình

Cứ tin có một mối tình

Đắng cay vậy đó mà mình vẫn yêu.

 

Hình như chiều đã qua chiều

Bài thơ mình viết cũng nhiều… hình như?


Nguyễn Trọng Tạo

--> Read more..

Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Sapa mù sương (2)

Sapa đất và người, mời các bạn xem tiếp một số hình ảnh về người dân Sapa nhé :

IMG_0941.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Hai mẹ con

IMG_0940.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Hai chị em

IMG_1011.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Giữa buổi chợ các bà các chị xúm quanh đống than hồng để tránh rét!

IMG_0939.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Vào làng, đến nhà trưởng bản ăn xôi tím, thịt lợn rừng nướng, uống rượu táo mèo và nghe kể chuyện về văn hoá các vùng miền bên bếp than hồng, thật vui.

Người dân Sapa ở đây còn nghèo nhưng họ sống thật mộc mạc và hồn nhiên. Nụ cười mến khách luôn luôn nở trên môi họ.

IMG_0951-1.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Hai mẹ con này chắc không phải người dân tộc rồi!
--> Read more..

Thứ Sáu, 9 tháng 4, 2010

SAPA MÙ SƯƠNG.

SAPA một chiều mù sương trong cái rét 3 độ C

IMG_0875.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Thế mà hoa Đào vẫn mơn mởn khoe sắc

IMG_0991.jpg picture by nguyenthuthuy1401


Mưa bụi rắc phấn trên cây thông
IMG_0996.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Cầu treo lắt lẻo

IMG_0918.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Sương mù Sapa

IMG_1005.jpg picture by nguyenthuthuy1401

Một vài hình ảnh về phong cảnh Sapa mình mới chụp được từ trước Tết, ảnh không được đẹp do thợ vườn chụp nhưng cũng mong đem lại một chút cảm giác mát mẻ cho các bạn trong Miền Nam đang phải vất vả với cái nắng, cái nóng trên 30 độ bây giờ!

SAPA đất... kỳ sau sẽ post tiếp ảnh về con người ở SAPA nhé bạn.
--> Read more..

Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

NÉM ĐÁ HAY KHÔNG NÉM ĐÁ ?

Nhân một bữa tiệc tôi nghe được một câu chuyện vui thế này:

Ngày...cũng chưa xưa lắm, có một đôi nam nữ ngoại tình và bị bắt quả tang. Thủa ấy tội này bị xử phạt rất nặng, kẻ phạm tội phải bị đi tù hoặc bị ném đá cho đến chết.

Người ta chùm chăn giữ nguyên hiện trường để đưa cô gái ra toà phán xét. Khi mở chăn ra, vị quan toà thấy vẻ mặt ngây thơ và đáng thương của cô gái nên giận thì giận nhưng ông cũng thoáng có ý nghĩ có lẽ cô bé bị xô đẩy vào tình huống này chứ không phải cố tình. Ông muốn cứu cô gái và tin rằng cô gái sẽ trở thành người tốt nhưng luật lệ rất nghiêm ngặt nên không biết làm cách nào. Chợt một ý nghĩ loé lên, ông gõ bàn tuyên bố: "Cô gái này phạm tội phải xử thật nghiêm. Bây giờ những người đàn ông ở đây, ai cảm thấy mình còn trong sáng, không có ý nghĩ đen tối và chưa từng phạm tội lần nào thì hãy ném đá vào cô gái kia đến khi cô ta chết thì thôi!"
Cả phiên toà sôi sục bỗng trầm hẳn xuống và không một người đàn ông nào trong phiên toà cầm đá ném vào cô gái. Cô gái cuối cùng được tha và đúng như vị quan toà nhận xét sau này cô trở thành một người tốt!

Chuyện có thật, các bạn tin hay không tin tuỳ! còn các bạn nam, nếu các bạn có trong phiên toà này thì các bạn có ném đá hay không? Trả lời thành thật nhé!

--> Read more..

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter