Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2008

BẠN TÔI!

Chiều nay tôi vừa đi thăm bạn về! Cùng là thân phận phụ nữ sao bạn tôi lại gặp nhiều bất hạnh thế!

Ngày xưa bộ tứ bọn tôi thuộc loại "bôn sê vích" nhất lớp, các bạn cùng lớp đều nể nhưng một số bạn cá biệt thì không thích. Con gái gì mà chẳng điệu đàng, chỉ biết học thôi. Trong số 4 đứa thì Dung học giỏi nhất. Dung từng là niềm tự hào của các thầy cô và bạn bè vì bạn học giỏi mà lại rất khiêm tốn và hay giúp đỡ mọi người.

Vào đại học Dung vẫn tiếp tục dẫn đầu trong 5 năm đại học. Hội chúng tôi lác đác đã có đứa có người yêu hoặc ít nhiều cũng có những vệ tinh xung quanh, chỉ riêng Dung lúc nào hỏi cũng thấy nó gạt đi, coi như đó là chuyện "phù phiếm"!

Chúng tôi ra trường và mỗi đứa có một số phận khác nhau. Lần lượt từng đứa một bước lên xe hoa và không ai tin được là Dung lại cưới đầu tiên. Chồng Dung lớn hơn bạn 13 tuổi, khoẻ mạnh, chững chạc và chu đáo.

Bạn bè thân nhau là thế nên 4 ông chồng cũng thân với nhau luôn. Đợt nào gặp nhau hội tứ chúng tôi sau đó thành 8 , vui hơn Tết.

Rồi những đứa trẻ lần lượt ra đời và thời gian chúng tôi dành cho nhau cũng ít dần đi.

Vài năm đầu Dung chưa có con, lúc gặp nhau chúng tôi toàn lôi chuyện chồng con ra buôn, thấy bạn thoáng buồn. Ai cũng giục Dung và chồng đi khám xem sao, nó ừ rồi vẫn không thấy " có gì".

Thời gian trôi nhanh quá, bạn tôi cũng quá mệt mỏi với các loại khám và thuốc nhưng không kết quả. Nhìn gương mặt bạn gầy rộc đi, khô héo mà chúng tôi chẳng giúp được gì!

Hơn 40 tuổi, hai vợ chồng Dung mới quyết định nhận con nuôi. Đón con về, cả nhà Dung quyết định bán nhà, chuyển chỗ ở mới để sau này bé lớn lên sẽ không một ai biết về quá khứ nữa và khỏi ảnh hưởng đến tương lai của bé.

Tôi chưa thấy một bà mẹ nào yêu và chăm con như Dung. Vợ chồng bạn xả thân quên mình vì con, gần như dồn hết tâm trí, sức lực, tình cảm vào con. Trước đây Dung chu đáo với bạn bè, mẫn cán ở cơ quan bao nhiêu... thì nay dễ có đến vài năm bạn cũng chẳng điện thoại hay hỏi thăm chúng tôi lấy một lần, còn đi làm muộn về sớm thì thành mãn tính rồi.
Chúng tôi đến thăm Dung và cháu, bạn bỏ mặc chúng tôi ở phòng khách, mải quấy bột cho con (phải cân đong đủ liều lượng giữa bột, thịt và rau!) rồi cho con ăn cùng với ô sin đến gần tiếng mới ra. Chúng tôi tự ngồi nói chuyện với nhau rồi chào bạn ra về. Chẳng ai trách bạn câu nào mà chỉ thấy thương hơn thôi.

Tuy vậy, diễn biến tình cảm một chiều như thế nhiều khi tôi cũng thấy bực và nghĩ : Nếu bạn không cần tới bạn bè nữa thì bọn mình quan tâm mãi phỏng có ích gì? Rồi cuộc sống với trăm thứ bận rộn cứ cuốn chúng tôi đi!

Hôm nay nhận được tin bạn vừa phải đi mổ về, khối u tử cung nặng tới 600gr! Nhìn bạn gầy rộc, xanh lướt mà chúng tôi thương quá và tự trách mình sao lại nỡ có những ý nghĩ tệ bạc với bạn như vậy. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng đã ưu ái chúng tôi quá nhiều với những đứa con giỏi ngoan, gia đình hạnh phúc. Còn bạn sao những bất hạnh cứ đeo đẳng theo mãi?

Hy vọng sau khi mổ bạn sẽ sớm bình phục , sẽ béo khoẻ lên để còn đủ sức mà chăm con nữa chứ Dung nhỉ?
Nói đến con, ánh mắt bạn lại ngời lên niềm hạnh phúc! HẠNH PHÚC MUỘN MẰN THẬT LÀ ĐÁNG QUÝ - YÊU BẠN NHIỀU!!!

--> Read more..

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2008

Già Hu ơi hỡi già Hu!


Trăm năm trong cõi người ta

Chữ TIME chữ BLOG khéo là ghét nhau

Trải qua cả một đêm thâu

BLOG không vào được, dài râu mỏi cằm

Quý bạn rất muốn vào thăm

Kích chuột rồi, mạng vẫn nằm im re

Trên bảo mà dưới chẳng nghe

Comment đã post ai dè mất tiêu!

Quý blog như quý người yêu

Già Hu khó tính chẳng chiều nổi đâu

Thở than với bạn vài câu

Buồn này chắc chẳng phải sầu mình ta.

Mong Già Hu khoẻ nhanh ra

Đầy vơi chia sẻ lại ta với mình!

--> Read more..

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2008

Đàn ông thời nay!




Họ thích đàn bà phải vừa đoan trang vừa sexy, vừa giỏi giang chứng khoán bất động sản lại vừa biết mát xa gội đầu thành thục…

Đàn ông là “giống” tham lam, đòi hỏi đủ thứ trái ngược ở đàn bà. Khi một người không đáp ứng nổi các đòi hỏi đó, họ quyết tâm đi tìm ở nhiều người khác nhau.

Họ muốn một người đàn bà có gương mặt trinh trắng ngoan hiền, thân hình lại bốc lửa chân dài ngực nở như vũ nữ múa cột, nhưng chỉ hào phóng ái tình với mình họ còn tất cả các đàn ông khác phải coi là zero, như một nữ tu ngoan đạo. Tuy nhiên họ lại cho phép mình “ăn cơm rồi lại ăn quà”, nếu được thì ủng hộ ngay chế độ đa thê và coi các ông hoàng Ả Rập làm niềm khao khát!

Trong nhà, nàng phải đảm đang nấu ăn ngon từ món Á đến món Âu, ra ngoài thiên hạ nàng phải đảm đang sắc sảo kiếm tiền như rác. Thế mà, khi chồng chê người yêu bỏ thì trước hết vẫn là lỗi của nàng nhé. Giỏi giang ư? Ai bảo kiếm tiền giỏi hơn chồng rồi lên mặt, đụng đến tự ái đàn ông, nó chán là phải! Nàng ngoan hiền ư, thời buổi này mà còn ngờ nghệch thế à, chồng nó cũng chán cho là phải!

Họ muốn đàn bà sẵn sàng “tình cho không biếu không”, không toan tính nhưng mấy ngày sau gặp lại phải lờ lớ lơ không hề quen biết cho họ nhẹ nợ. Họ muốn người tình phải phục tùng nhưng lại không muốn họ quẩn quanh hỏi thăm gọi điện, sợ mất “thể diện đàn ông”. Họ muốn nàng thông kim bác cổ, gặp bạn chàng phải biết bàn chuyện bầu cử tổng thống Mỹ, gặp mẹ chàng phải thuộc Nhị Độ Mai, lên giường với chàng phải nằm lòng Kamasutra. Trong khi chàng chỉ biết có bóng đá và game.

Lấy nhau rồi ư? Không đi làm, ở nhà chăm con lo việc nhà nặng nhọc, trăm thứ không tên thì bị cho là ăn bám. Đi làm vất vả, đến tối về nhà, vợ nấu cơm, tắm giặt cho con, cho con ăn (oshin chỉ dám cho dọn dẹp và rửa bát), chồng thì chơi game và xem TV chờ cơm, rồi lại TV và game tiêu cơm! “Giỏi việc nước, đảm việc nhà” tưởng là một huân chương lung linh, nhưng thực ra là một cái ách nặng nề tròng vào cổ những người đàn bà phải cố rướn lên, nhân danh tình yêu và nghĩa vụ cao cả. Đồ rằng, người sáng tác câu khẩu hiệu đó là đàn ông!

Trong tất cả các tạp chí sách báo, người phụ nữ được căn dặn trăm lần như một là mặc dù về nhà lăn ngay vào bếp, nấu cho chồng xong lại đút cho con thì cũng không bao giờ được đầu bù tóc rối. Phải luôn luôn thơm tho, sạch sẽ, mặc những đồ bộ thơm tho lãng mạn, nụ cười luôn phải như hoa nở trên môi.

Trong khi, anh chồng thì bụng bia chảy sệ, mặc quần tà lỏn nhăn nheo, ngồi ngáp vặt trên salon, xỉa răng tanh tách, ợ hơi rổn rảng. Người vợ cắm mặt xuống bồn rửa bát nhớ về anh chàng mặc áo Lacoste bó bắp tay nổi múi luôn kéo ghế cho nàng ngồi năm xưa nay còn đâu? Lòng tự AQ với lòng, thôi chàng còn chịu khó ăn cơm ở nhà với vợ là tốt hơn khối chồng khác rồi…

Hạnh Chi (DT)

(Copy từ blog TORO)

--> Read more..

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2008

Bình yên!

Thứ bảy bình yên!

Sáng sớm Cu Em tỉnh giấc chạy ra nằm cạnh mẹ. Vòng tay ôm cái bụng bự và ngửi mùi da thịt thơm non của cu cậu sao mà thích thế. Chẳng thế trong chuyện cổ tích bọn phù thủy cứ thích ăn thịt trẻ con- thịt vừa thơm lại vừa ngon, vừa béo lại vừa mềm! Kệ bố với anh tập thể dục, hai mẹ con cứ ôm nhau ngủ tiếp! Nói thế thôi chứ thành thói quen rồi, hai mẹ con có ngủ nướng cũng chỉ đến 6'30 là dậy.

Sáng nay Hà Nội hơi se se lạnh, buổi sáng thật trong lành và yên tĩnh, chỉ có tiếng hót lảnh lót của chú chim sâu ngoài cửa sổ.

Hôm nay mình sẽ " sống chậm", sẽ chuẩn bị chu đáo cho gia đình trước chuyến đi công tác ngày mai!

Life is a journey!

--> Read more..

Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2008

Dương thịnh âm suy!




Nhà ta dương thịnh âm suy



Ba chàng trai mới có duy một nàng


Bầu chọn giải "Mâm xôi vàng"


Mẹ chiếm giải nhất đàng hoàng huy chương!


Gương kia ngự ở trên tường


Thế gian ai đẹp được dường ... như ta?




Đây là hai chàng trai bé, còn chàng lớn thì đang bấm máy!


DSC01498.jpg picture by nguyenthuthuy1401-photo



Đây là "chàng trai Bấc"


DSC01445.jpg picture by nguyenthuthuy1401-photo


Nhà mình nuôi một đàn cá nhưng đã lâu mà không thấy con nào "vác bụng" cả, chắc là toàn cá đực thôi!


DSC01387.jpg picture by nguyenthuthuy1401-photo


Thế đấy! Biết bao giờ mình có được con dâu để chia sẻ sự mất cân bằng nghiêm trọng này nhỉ?



--> Read more..

Bước chân ai vừa ngang qua..

Flag Counter